Tối hôm đó Lục Thành đến tiệm hoa đón Nhậm Nhã Lâm. Khi vừa đến tiệm hoa anh đã thấy cô ấy đang vui vẻ trò chuyện cùng nhóm người Tần Thiếu Nhiên. 
Anh ấy mỉm cười đi vào trong, em gái vừa thấy anh đã lập tức trêu chọc. 
“Tủ lạnh, anh đến rồi à ?” 
“Em không thể gọi anh một cách đàng hoàng được à ?” 
“Em không thích” 
Lục Thành không màng quan tâm đến Lục Vĩnh Tâm mà quay sang Nhậm Nhã Lâm. 
“Em xong việc chưa ?” 
“Em chuẩn bị đóng cửa tiệm” 
“Có muốn về nhà thăm ba không ? Anh đưa em về” 
“Được, vậy anh đợi em một lúc” 
“Được” 
Nhậm Nhã Lâm đi vào trong dọn dẹp thì Lục Thành liền quay sang Tần Thiếu Nhiên. 
“Hôm qua cậu nói với tôi có đồ chơi cho cô ấy ? Là gì vậy ?” 
Tần Thiếu Nhiên thản nhiên chỉ vào Niệm Khiết phía sau. 
“Đây” 
“Đồ chơi của cậu là cô ấy à ?” 
Niệm Khiết hoang mang nhìn Tần Thiếu Nhiên. Tần Thiếu Nhiên hốt hoảng đi đến nói nhỏ với Lục Thành. 
“Cậu nhỏ tiếng thôi, dù sao thì tôi chỉ muốn giúp cô ấy có công việc làm ở tiệm chị dâu với lại tôi thấy có người ở đây trò chuyện cùng vợ cậu thì có thể cô ấy sẽ vui hơn, đúng không ?” 
“Chuyện này……” 
“Lúc nãy cậu cũng thấy Nhã Lâm rất vui vẻ mà” 
“Đúng thật là vậy” 
Lục Thành nhìn em gái dặn dò. 
“Anh có chút đồ đưa cho mẹ, lát nữa cùng anh ra xe lấy” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-nguoc-chieu-gio-den-ben-canh-em/2878056/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.