“Nhã Lâm”
Nhậm Nhã Lâm buồn bã đi ra ngoài, giây phút cô ấy thờ thẩn đi qua đường xém chút nữa bị xe chạy qua tông phải.
“Nhậm Nhã Lâm”
Lục Thành hét lớn gọi tên cô ấy đồng thời kéo tay cô ấy lại, vô thức Nhậm Nhã Lâm xoay vào người Lục Thành.
Nhậm Nhã Lâm còn đang ngơ ngác đã bị Lục Thành mắng.
“Em bị ngốc hay bị mù ? Đường đông xe thế mà còn không biết quan sát à ?”
Nhậm Nhã Lâm nhìn thấy Lục Thành thì lại trở nên yếu đuối, cô ấy khóc lóc với Lục Thành.
“Lại còn mắng người, hung dữ thật”
Lục Thành bó tay với Nhậm Nhã Lâm mà cũng đành nhẹ nhàng an ủi cô.
“Được, được rồi, đừng khóc nữa, tôi đưa em đi đến một nơi”
Lục Thành lau nước mắt cho Nhậm Nhã Lâm rồi đưa cô ấy rời đi.
Lục Thành nắm tay Nhậm Nhã Lâm đi vào một khu vui chơi, nơi đây tối đen lại không có một bóng người.
“Sao ở đây lại chẳng có ai vậy ? Cũng không có một bóng đèn nào, chẳng lẽ nơi này là nơi bỏ hoang à ?”
Lục Thành nhìn Nhậm Nhã Lâm với ánh mắt không thể tin nổi.
“Em có ngốc không ? Làm gì có nơi nào bỏ hoang lại có bảo vệ canh chừng chứ ?”
“Cũng đúng”
Lục Thành nhìn cô thâm tình rồi vỗ tay một cái đột nhiên đu quay trước mặt chợt sáng lên.
“Chẳng phải em nói muốn đi đu quay sao ?”
Nhậm Nhã Lâm bất ngờ.
“Vậy những thứ này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-nguoc-chieu-gio-den-ben-canh-em/2878026/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.