“Tiểu Việt, phần trình diễn hôm nay rất tốt, tuyên truyền bộ phim mới của em cũng rất có tiến triển đó nha”
Trong phòng riêng, Âu Dương Việt bình tĩnh hỏi Ona.
“Ona, lần trước chị nói sau khi tuyên truyền cho bộ phim xong em được nghỉ phép đúng không ?”
“Đúng vậy, sao vậy ? Em định đi đâu à ?”
“Sắp tới là sinh nhật của một người bạn, em muốn đi chọn quà cho cô ấy”
Ona như ngầm hiểu gì đó rồi vui vẻ nói.
“Được, vậy em cứ nghỉ phép đi”
“Cảm ơn chị”
Âu Dương Việt từ khi rời xa Lăng Nghiên thì trở thành con người khác, nghiêm túc và luôn lạnh lùng như vậy, nụ cười cũng ít đi trông thấy.
Trên xe cậu ấy lấy trong ví riêng của mình ra một bức ảnh, là ảnh của anh và Lăng Nghiên.
Nhớ lại lúc còn Lăng Nghiên bên cạnh cậu ấy thật ra đã rung động trước cô ấy nhưng vì luôn e ngại bởi cảm xúc bản thân, sợ rằng mình lại yêu lầm một lần nữa nên không hề dám khẳng định với chính mình tình yêu dành cho Lăng Nghiên.
Hôm đó sau khi đi mua quà sinh nhật xong thì Âu Dương Việt đã mang đến nhà của Lăng Nghiên, vì họ khá thân thiết nên Âu Dương Việt có giữ một chìa khoá dự phòng nhà cô ấy. Vào bên trong cậu ấy đặt món quà lên bàn, bất ngờ ở đó đã được đặt rất nhiều món quà khác nhau.
Lúc này đúng lúc Nhậm Nhã Lâm đi đến, thấy bên trong nhà sáng đèn cô cứ nghĩ là Lăng Nghiên nhưng khi vào trong mới biết hoá ra lại là Âu Dương Việt.
“Tiểu Việt”
Âu Dương Việt đang buồn bã thì nghe thấy tiếng gọi của Nhậm Nhã Lâm, anh ấy giật mình quay sang.
“Chị Nhã Lâm”
“Sao em lại ở đây ?”
“Hôm nay là sinh nhật chị ấy nên em……..”
Nhậm Nhã Lâm đi đến chỗ Âu Dương Việt, nhìn thấy quà trên bàn cô ấy rất bất ngờ.
“Đây là……..”
Âu Dương Việt cười gượng gạo giải thích.
“Là những món quà của các ngày lễ em định tặng cho chị ấy nhưng vẫn chưa kịp tặng thì chị ấy đã đi rồi”
Nhậm Nhã Lâm hiểu được tâm trạng Âu Dương Việt lúc này, họ cùng nhau ngồi xuống trò chuyện một lúc.
“Chị nhớ hôm nay là sinh nhật cậu ấy nên muốn đến đây một lúc, không ngờ lại gặp em ở đây”
“Em vẫn thường xuyên đến đây, sau lần tuyên truyền phim thành công em được Ona cho nghỉ phép, em nhớ có lần chị Nghiên bảo với em thích sợi dây chuyền này nên em đã đặt cho chị ấy”
Vừa nói Âu Dương Việt vừa mở món quà ra.
“Chị biết bây giờ em cảm thấy rất có lỗi với cậu ấy, nhưng em cũng đừng quá buồn, nếu em và cậu ấy còn duyên phận nhất định sẽ gặp lại thôi”
Âu Dương Việt cười khổ, cúi mặt nói.
“Em cảm thấy hổ thẹn với chị ấy, là em cố chấp không chịu nhìn nhận tình cảm chính mình, thật ra bên cạnh chị ấy lâu như vậy em thật sự có nhiều lúc rung động rồi, nhưng lại cứ giữ mãi chấp niệm với chị trong lòng rồi mới lờ đi tình cảm của chị ấy………em bị như vậy đúng là đáng đời”
“Rồi sẽ có một ngày, cá thả về với nước, thuyền trả lại với bờ, nếu đã là của nhau thì dù cho có cách xa đến mấy cũng sẽ tương phùng, chị chỉ mong em sẽ có thể giữ trọn tình cảm này, nếu như cậu ấy quay lại thì đừng phụ lòng cậu ấy nữa”
Âu Dương Việt mỉm cười, đặt hộp quà lên bàn.
“Em không xứng yêu người khác, bây giờ trong lòng em đã có một người thì nhất định không có người thứ hai, nếu như chị ấy không chính miệng nói với em rằng muốn từ bỏ thì em nhất định sẽ đợi, đợi đến ngày chị ấy quay về”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]