“Phong, sự tình thế nào rồi? Có bắt được thích khách hay không?” Lăng Vân Trúc từ hoàng cung trở lại liền thấy Lãnh Thần Phong ngồi tại hoa viên, nhẩm đoán hắn chắc mới từ tể tướng phủ trở về, sắc mặt không tốt lắm, có lẽ vẫn chưa bắt được thích khách rồi.
“Cứ như hơi nước thoáng chốc tan biến, truy tìm thế nào cũng không thấy, hơn nữa tại hôm qua cũng không thấy thi thể của Nạp Lan Như Nguyệt, nghe hạ nhân trong phủ nói là bị trưởng hộ vệ của tướng phủ là A Tam ôm đi. Nạp Lan Cách không chịu nổi nhiều đả kích nên trở bệnh nằm liệt giường, mọi sự vụ tạm thời chuyển cho ta xử lý” Lãnh Thần Phong thở dài, đem chung trà trên bàn nhấp một hơi. Hắn từng nghĩ tới hành động này liên quan đến Liệt Vong quốc nhưng cho người thám thính lại không kết quả, thành ra lại nghĩ sang hẳn một thế lực thù địch nào đó có thù hận với Nạp Lan Cách nên muốn trả thù, có điều để tìm ra thế lực có năng lực như vậy, quả thực là không dễ.
“Theo ta thấy, căn bản là không hề có cái người thích khách kia, tìm kiếm cũng vô dụng” Lăng Vân Trúc mỉm cười, thân ảnh như con sóc nháy mắt từ xe lăn chuyển sang lòng Lãnh Thần Phong, nhón tay đem một khối điểm tâm cho vào miệng, híp mắt hưởng thụ hương vị ngọt mịn của nó.
“Nàng cũng nghĩ thế?” Nhãn tình Lãnh Thần Phong lóe sáng, hai tay đem Lăng Vân Trúc ôm chặt, khóe miệng bất giác vẽ lên một độ cung hoàn mỹ. Thật hiếm thấy nha đầu lại chủ động nhào vào lòng hắn như vậy.
“Còn không phải sao? Vụ án này có quá nhiều sơ hở. Ta từ đầu đã nghĩ tới nếu thực sự có thích khách, tại sao không thấy hai tỷ muội kia lại không kêu lên từ trước, phải đến khi Nạp Lan Như Nguyệt bị đâm một nhát mới kêu. Thứ hai, nếu thật sự là có thích khách, vậy hắn vào bằng cách nào và trở ra làm sao? Ngươi cũng biết bởi lo sợ nhi nữ gặp nguy hiểm nên Nạp Lan Cách thuê một lượng không ít cao thủ đến bảo hộ nàng, tầng tầng phòng hộ so ra chỉ kém hoàng cung mà thôi. Cứ cho là thích khách từ sớm đã trà trộn vào trong phủ đi, nhưng ta nghe kể hiện trường cho thấy Nạp Lan Như Nguyệt trước khi chết không có dấu hiệu bị xô xát hay ẩu đả, cho thấy nàng ta đối với kẻ kia không xa lạ, thậm chí là thân quen. Cuối cùng, sau khi đâm Nạp Lan Như Nguyệt, sao thích khách lại để yên cho Nạp Lan Như Thủy? Phải biết chính nàng ta nói rằng tỷ tỷ vì cứu mình nên mới chết. Ta nghĩ vị Nạp Lan nhị tiểu thư này không đơn giản đâu.”
“Nàng nói không phải không có lý. Có điều tình cảm của hai tỷ muội Nạp Lan gia rất tốt, ta thật không nghĩ ra nguyên do Nạp Lan Như Thủy hại tỷ tỷ mình”
Thực sự là thế. Nạp Lan Như Nguyệt thật sự vì muội muội nàng mà có thể làm mọi thứ, thậm chứ biết muội muội thích hoàng huynh hắn mà cố tình tiến cung trở thành tâm phúc của mẫu hậu, thường xuyên nói tốt về muội muội mình cho mẫu hậu nghe. Chỉ là hoàng huynh không thích Nạp Lan Như Thủy, tuy nhiên nàng ta lại không chết tâm, tỷ tỷ lại vì nàng tạo ra không biết bao cơ hội. Đây cũng đủ hiểu tình nghĩa của họ sâu đến thế nào.
“Không ai có thể đo hết lòng người. Nạp Lan Như Nguyệt hết lòng vì Nạp Lan Như Thủy, không có nghĩa Nạp Lan Như Thủy sẽ vì sự hết lòng kia mà biết ơn. Có một số người sinh ra đã ích kỉ, thích cái gì phải có bằng được, càng hơn là Nạp Lan Như Thủy từ nhỏ đã mất mẫu thân, sẽ sinh ra tâm lý thiếu thốn tình cảm. Nàng ta chỉ cho yêu thương của Nạp Lan Như Nguyệt đối với mình là điều nghiễm nhiên, đâm ra sẽ không suy nghĩ chín chắn và làm ra những chuyện bốc đồng không quan tâm hậu quả” Lăng Vân Trúc đưa tay chỉ lên đầu mình “Trong đầu của nàng ta luôn có một suy nghĩ thế này: dù có gây ra hậu quả gì cũng sẽ có người khác giải quyết cho” Sau lại thoải mái tựa vào lòng Lãnh Thần Phong “Tuy nhiên đây chỉ là suy nghĩ của ta, sự thật có phải vậy không thì phải điều tra kĩ hơn mới được” (Y: mọi người thông cảm, bà chị này kiếp trước có học qua môn tâm lý ==|||)
Lãnh Thần Phong cái hiểu cái không nghe Lăng Vân Trúc suy luận. Hắn cũng đại khái hiểu được ý mà nàng nói. Dù sao tình nghĩa tỷ muội của hai tiểu thư nhà Nạp Lan gia đều dựa trên sự tận tâm hết lòng của Nạp Lan Như Nguyệt mà nói, còn Nạp Lan Như Thủy lại không thấy biểu hiện gì, không ngoại trừ khả năng bản thân nàng chính là kẻ hại chết tỷ tỷ mình.
“Phải rồi, thái hậu hôm nay đã truyền cho Nạp Lan Như Thủy vào cung. Nếu nàng ta là hung thủ thì không phải thái hậu sẽ gặp nguy hiểm sao?” Lăng Vân Trúc đột nhiên ngồi thẳng lưng. Thật là, sao giờ cô mới nghĩ tới chứ?
“Nàng không cần lo, bên thái hậu có không ít cao thủ, Nạp Lan Như Thủy cho dù giảo quyệt đến mấy cũng chỉ có một mình, nàng ta sẽ không làm hại được thái hậu đâu” Lãnh Thần Phong mở miệng an ủi, trong lòng ấm áp. Nha đầu này giờ lại biết lo lắng cho mậu hẫu hắn, bắt đầu có ý thức người nhà rồi a.
“Nha đầu, cái này cho nàng” Lãnh Thần Phong đột nhiên từ trong ngực lấy ra một chiếc hộp nhỏ nhắn làm từ gỗ tử đằng đưa cho nàng.
“Nó là cái gì thế?” Lăng Vân Trúc tò mò nhận lấy. Chiếc hộp thật đẹp, không biết bên trong là thứ gì.
“Nàng cứ mở ra là biết”
“Được rồi” Lăng Vân Trúc mở chiếc hộp, đến khi thấy được thứ bên trong liền không khỏi hai mắt trợn trắng, miệng há hốc, kinh hãi lắp bắp:
“Phong, nó là…” Cô lập tức muốn ngất xỉu ngay bây giờ. Thứ này có tồn tại trên đời sao?
“Không sai, đó là Hắc Bạch Song Nguyệt. Nàng thích chứ?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]