Mọi người kinh ngạc phát hiện, bản lĩnh và kỹ xảo giải thạch của cô không hề thua kém sư phụ giải thạch có mấy chục năm kinh nghiệm bên cạnh chút nào, thậm chí nhìn qua còn thấy cô thành thạo hơn. 
Bây giờ là mùa hè, thời tiết nóng bức. 
Sư phụ giải thạch vì vừa phải dốc hết sức giải thạch vừa bị Chu Khiết Oánh ở một bên chỉ trỏ mà toàn thân đổ mồ hôi, ướt đẫm quần áo.  
Còn bên phía Dương Tử Mi thì giống như đang thái đậu hũ, không phí chút sức lực nào. những mảnh phế liệu dư thừa nhanh chóng bị dao cắt rơi xuống, mà trên mặt cô không có chút dấu hiệu mệt mỏi nào, cứ nhàn nhã lạnh nhạt, khóe môi mỉm cười, trên trán không có lấy một giọt mồ hôi chỉ có một nốt ruồi son càng làm làn da cô thêm trắng như tuyết. 
Sao lại như vậy được? 
Một cô bé chỉ hơn mười tuổi sao lại có sức lực và kỹ thuật giải thạch như vậy được?  
Tăng Thiên Hoa bị người thân này của mình làm cho sợ ngây người. 
Ông đã giải thạch hơn hai mươi năm, biết rõ việc này rất khó làm. Ông vốn nghĩ Dương Tử Mi không biết làm, nào ngờ cô làm rất tốt. 
Chẳng lẽ cô học giải thạch với Mộ Dung Vân Thanh từ khi còn bé tý sao?  
Khi sắp cắt đến phỉ thúy, Dương Tử Mi buông dao ra, cầm đá mài mà mài. 
Đá mài ở trong tay cô như có sự sống vậy. Một lớp bụi đá rơi xuống, một màu xanh lục như viễn sơn xuất hiện trên tay cô. 
- Có… ngọc!  
Một người tinh mắt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-nang-trong-sinh-thieu-nu-boi-toan-thien-tai/1378531/chuong-838.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.