Chương trước
Chương sau
Ngọc nằm trên lớp phỉ thúy màu hồng, gần với lớp vỏ bên ngoài do hạt quặng sắt nhuộm màu dần mà được gọi là “Hoàng Vụ”.
Đa số phỉ thúy vàng thường vẩn đục không thuần khiết, thường có màu nâu, không đủ sáng cũng không trong suốt.
Người ta thường đun nóng phỉ thuý vàng để được màu đỏ sẫm hoặc màu đỏ tươi. 
Phỉ thúy vàng chất lượng cao trong tự nhiên được gọi là "Kim Phỉ Thúy”, có màu da cam hoặc màu mật ong, trong suốt tươi sáng, màu sáng và đều rất hiếm gặp.
Vòng tay làm bằng phỉ thúy vàng là đồ trang sức mới giữa các loại trang sức xa hoa làm bằng phỉ thúy.
Dương Tử Mi đã có được phỉ thuý xanh, phỉ thúy hồng, phỉ thúy đen nhưng cô không có phỉ thúy vàng, cũng chưa hề thấy qua. 
Cô muốn sưu tập đủ bộ bảy màu của phỉ thúy để dùng làm Tụ Linh Trận, đó sẽ là thứ vũ khí rất lợi hại.
Đề phòng người khác nghi ngờ, cô tỏ ra rất tùy ý chỉ chọn lựa những đá thô giá rẻ nhưng không thể cho ra ngọc.
Thấy cô chỉ chọn những đá thô giá rẻ, bề ngoài lại không tốt, Tăng Thiên Hoa cho rằng cô chỉ muốn chút lợi ích nhỏ, đi qua nói với cô. 
- Nữu Nữu, cháu cứ chọn đá thô như lúc nãy ông dạy ấy, đắt chút cũng không sao, ông trả được.
- Cảm ơn ông, nhưng cháu chỉ muốn thử xem vận may thế nào thôi.
Dương Tử Mi cười cười, cầm hai khối đá thô đi đăng ký mua rồi tiếp tục lựa chọn, dù chỗ đá thô này được đào ra từ hố cũ nhưng cũng không có khối nào có ánh sáng khiến cô vừa lòng nữa. 
Tất nhiên là có không ít phỉ thúy tỏa ra màu xanh, nhưng mà màu rất nhạt cô không thích lắm, cô không định lấy hết đồ tốt cũng nên để lại cho người khác một ít hy vọng.
Bây giờ cô ngày càng hiểu được nên lấy hay bỏ.
Cô không chọn đá thô nữa nên đứng một chỗ quan sát. 
Tăng Thiên Hoa là đối tượng quan sát đầu tiên của cô.
Cô nhận ra Tăng Thiên Hoa không hổ danh là Đổ gia, thái độ khi chọn đá thô rất nghiêm túc cẩn thận, khuôn mặt bình tĩnh, động tác không hề hoang mang.
Người khác đều mong đạt được lợi ích, trong lòng đều muốn nhanh phát tài. Khi chọn đá thô hai mắt tỏa sáng, toàn nhằm vào những khối đá thô bên ngoài đẹp đẽ, kích thước lớn mà chọn. 
Mỗi lần thấy người khác cầm khối đá thô mà mình muốn chọn đi xa họ đều thấy hối hận... hận tay chân mình không nhanh hơn chút nữa.
Giống như khối đá kia có thể có ngọc vậy.
- Tiểu Mi, em chỉ chọn hai khối à? 
Mộ Dung Vân Thanh đón tiếp khách khứa xong thì đi lại, đưa một ly trà cho cô liền hỏi.
- Ở đại hội đấu giá châu báu lần trước, sau khi mua Ngôi Sao Hoa Hồng Đen thì em đã trở thành người nghèo rồi! Giờ ông lại cứ tranh trả tiền giúp, nên em không muốn tiêu nhiều.
Dương Tử Mi cười đáp. 
- Ha ha, anh có thể bán chịu cho em trước. Đợi khi nào em lấy được phỉ thúy thì trả lại anh sau cũng chưa muộn.
Mộ Dung Vân Thanh cười nói.
- Lỡ như em không tìm được phỉ thúy, nợ thành một đống thì sao? Em trả không nổi, vẫn là nên đứng nhìn thôi. 
- Anh có thể tin tưởng em may mắn như vậy, anh còn lâu mới sợ em quỵt nợ.
Mộ Dung Vân Thanh nói.
- Hừ! 
Ý Dương Tử Mi là anh không cần nhiều lời.
- Ngại quá!
Mộ Dung Vân Thanh nhanh chóng ngậm miệng. 
Ngay lúc này có một cô gái mặc váy trắng từ ngoài cửa đi vào, khoảng chừng hai mươi tuổi, gương mặt xinh đẹp, tóc búi cao.
Trên người tỏa ra một loại khí chất rất mạnh mẽ như là nữ vương, vừa vào cửa đã trở thành trung tâm chú ý của mọi người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.