Anh Thiên Hoa, đừng nói cho bố em biết rằng em còn sống. Cứ để ông ấy cho rằng em đã chết đi.
Tăng Tuệ nói.
- Tiểu Tuệ, haiz…
Tăng Thiên Hoa thở dài.
- Được! Chờ khi nào em đồng ý nói cho chú hai biết thì anh mới nói. Dù cho thế nào chú hai cũng rất yêu thương em, trước kia đuổi em ra khỏi nhà cũng là ông nhất thời xúc động, về sau ông ấy vẫn luôn hối hận.
- Anh Thiên Hoa, đừng nói nữa…
Tăng Tuệ lại khóc tiếp.
- Em muốn gác máy, không nói chuyện với anh nữa. Nữu Nữu nhà em ở Quảng Nguyên nhờ anh chăm sóc giúp.
Nói xong bà cúp máy ngay.
- Tiểu Tuệ, Tiểu Tuệ…
Tăng Thiên Hoa gọi lại nhưng đầu bên kia không ai nghe máy, chắc là Tiểu Tuệ ngắt dây điện thoại luôn rồi.
- Ông, ông để bà nội tự mình suy nghĩ đi ạ. Có nhiều chuyện không thể gấp được.
Dương Tử Mi lên tiếng.
Cô thực sự rất ngưỡng mộ tình cảm sâu nặng của bà nội và ông cậu.
Cô cũng không thiếu anh em họ ở thôn Dương... Có thể là do mọi người đều sống quá túng thiếu, hơn nữa lại sinh sống trong một thôn nhỏ tầm mắt hạn hẹp thiếu kiến thức nên thích tính toán chi ly, quan tâm lợi ích hơn tình thân, rất ít anh em họ có thể có tình thân.
Tăng Thiên Hoa nhìn số điện thoại nhà cô, lưu số vào máy ông rồi mới trả điện thoại cho Dương Tử Mi.
- Nữu Nữu, ông nội cháu có phải người tốt không? Ông ta có đối xử tốt với Tiểu Tuệ không?
Tăng Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-nang-trong-sinh-thieu-nu-boi-toan-thien-tai/1378518/chuong-825.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.