Tăng Tuệ?
Cái tên này quen thuộc tới mức Dương Tử Mi không thể nhớ ra là ai.
"Tăng Tuệ? Tăng Tuệ là ai?"
Dương Tử Mi suy nghĩ một chút thì đột nhiên la lên một tiếng:
- A!
"Sao mình lại đột nhiên ngốc nghếch thế nhỉ? Bà nội không phải tên là Tăng Tuệ sao?"
Cô đã quen gọi bà nội nên cũng dần dần quên mất tên thật của bà.
"Chẳng lẽ ông lão trước mặt là anh họ Tăng Thiên Hoa mà bà nội đang muốn tìm sao? Sao lại trùng hợp như vậy được?"
- Tăng Tuệ là bà nội của con!
Cô kích động nhìn ông lão.
- Ông cho con hỏi ông có phải tên là Tăng Thiên Hoa không ạ?
- Ông chính là Tăng Thiên Hoa!
Gương mặt bình tĩnh của ông lão bắt đầu kích động, tay ông ấy trực tiếp nắm lấy tay Dương Tử Mi, ngữ khí của ông có chút dồn dập.
- Con thật sự là cháu gái của Tiểu Tuệ à? Con mau dẫn ông đến gặp bà ấy đi! Hai chúng ta đã hơn bốn mươi năm không gặp nhau rồi, đến giờ ông vẫn luôn nhớ đến bà ấy.
Bị ông lão kích động nắm lấy tay, Dương Tử Mi có chút không quen nên khéo léo rút tay ra, cười với ông.
- Ông cậu à, bà nội con không có ở Quảng Nguyên, chỉ có một mình con đến đây chơi thôi. Mấy ngày trước, bà nội vừa mới nhờ con tìm ông thế mà hôm nay đã gặp ông rồi, thật là trùng hợp đó!
- Đây là duyên phận giữa người với người, đến lúc cần gặp thì không cần tìm cũng sẽ gặp thôi!
Tăng Thiên Hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-nang-trong-sinh-thieu-nu-boi-toan-thien-tai/1378512/chuong-819.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.