An Thạch lo lắng con gái nói nhiều sẽ sai nhiều nên ông ta muốn nhanh chóng đuổi cô ta đi.
Nói An Đông Ny khờ khạo là chủ yếu do cô ta không hề có ánh mắt nhìn người, cô ta nhất định không chịu đi khỏi đó mà cứ nằng nặc xin xỏ bố mình mua viên Giọt Nắng kia cho mình.
An Thạch bất đắc dĩ, chỉ còn cách là đồng ý.
An Đông Ny lập tức vội vàng chạy đi.
An Thạch xấu hổ nói với Hoắc Văn Hoa:
- Con gái tôi hồi nhỏ bị sốt nên ảnh hưởng tới đầu óc, trí lực bình thường bằng với đứa nhỏ mười tuổi, mong mọi người đừng chê cười!
- Không sao đâu! Cô bé rất đáng yêu! - Hoắc Văn Hoa lòng chân thật nói.
- Đúng vậy! Cô ấy làm người khác rất vui vẻ đấy! - Dương Tử Mi cũng cười nói vào.
An Đông Ny thật là có phúc, sống như thế còn được cha mẹ chiều chuộng.
An Thạch xấu hổ cười, ông ta tất nhiên nghe ra ẩn ý trong lời của hai người:
- Chủ tịch An, ông cứ làm việc của mình đi, tôi và Tiểu Mi đi tham quan và tán gẫu một chút.
Hoắc Văn Hoa không muốn An Thạch đừng bên cạnh quấy rấy nên đã ngầm đuổi khách.
- Nếu vậy tôi cũng không làm phiền nữa, tí nữa chúng ta sẽ gặp lại ở phòng đấu giá.
Sau khi An Thạch rời khỏi đó thì ông ta đến tìm An Đông Dương, dặn dò cậu ta phải đối xử tốt với Dương Tử Mi, có thể theo đuổi được thì càng tốt.
An Đông Dương cười khổ:
- Bố à, từ cái nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-nang-trong-sinh-thieu-nu-boi-toan-thien-tai/1378487/chuong-794.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.