Dương Tử Mi mở cửa phòng bệnh, chỉ nhìn thấy Tống Huyền mặc một chiếc áo màu lam nhạt dành cho bệnh nhân đang đứng trước cửa sổ, lưng quay ra cửa.
Mới một tuần không gặp mà nhìn anh hình như gầy đi rất nhiều, khiến cho bộ quần áo bệnh nhân trở nên rộng thùng thình.
Nơi ánh nắng rọi xuống trên đầu đã xuất hiện vài sợi tóc bạc.
Dương Tử Mi đau lòng nhìn anh từ phía sau, đôi mắt cô như chất chứa một lớp sương mù dày đặc, u tối.
- Tống tiên sinh… - Dương Tử Mi tiến lên, nhẹ nhàng gọi.
Tống Huyền quay lại…
Khuôn mặt vốn dĩ đầy đặn của anh giờ đã hốc hác đi nhiều, mắt thâm quầng, râu để dài, trông anh thật tiều tụy.
- Em…tới…rồi! - Dương Tử Mi nghẹn ngào.
Tống Huyền nhìn cô mỉm cười, nụ cười có phần gượng gạo, miễn cưỡng:
- Ồ, Tiểu Mi, em tới rồi à? Vất vả cho em quá, mau ngồi xuống đi!
Dương Tử Mi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Tống Huyền ngồi đối diện ở trên giường, nhìn cô hỏi nhẹ nhàng:
- Ăn cơm chưa?
- Em không đói!
Dương Tử Mi lắc đầu:
- Tống tiên sinh, có phải anh phải trị liệu bằng hóa chất không?
- Bác sĩ nói trước mắt chưa cần, thực hiện trị liệu kích hoạt tế bào hồng cầu trước. Nếu thành công thì có thể dễ dàng phục hồi sức khỏe, nếu không thành công…
Tống Huyền ảm đạm nói:
- Thì ba tháng sau sẽ chuyển biến xấu.
- Tống tiên sinh, em sẽ không dễ dàng để bệnh của anh chuyển biến xấu! Nếu anh tin em, chịu phối hợp phương pháp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-nang-trong-sinh-thieu-nu-boi-toan-thien-tai/1378464/chuong-771.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.