Lúc Tống Huyền vừa đi đến cửa nhà Dương Tử Mi thì trùng hợp gặp được Dương Thanh.
Tuy đã mười năm kể từ lần cuối gặp được Tống Huyền nhưng Dương Thanh vẫn có một ấn tượng sâu sắc đối với anh ta, vội vào đi tới chào hỏi:
- Tống tiên sinh, xin chào!
Năm đó, Tống Huyền dẫn theo Dương Tử Mi năm tuổi đến bệnh viện gặp Dương Thanh. Mục đích là muốn nhìn thử hai vị phụ huynh có thể sinh ra một bé gái thiên tài như vậy rốt cuộc là người như thế nào. Nhưng lúc ở bệnh viện, anh nhìn thấy chẳng qua cũng chỉ là một giáo viên bình thường ở vùng quê nghèo đói thì không khỏi âm thầm thất vọng.
Đã mười năm trôi qua, người đến người đi qua trước nhà anh ta thật sự nhiều lắm, mặt của Dương Thanh kia cũng chỉ là gương mặt vô cùng phổ thông nên cũng dần dần bị Tống Huyền lãng quên.
Thế nên anh ta không nhận ra Dương Thanh, chỉ nghĩ là một người quen biết anh ta nên cũng mỉm cười lạnh nhạt gật đầu:
- Xin chào!
- Tống tiên sinh, cám ơn cậu.
Tống Huyền là thầy dạy đồ cổ cho Dương Tử Mi, Dương Thanh vẫn luôn muốn tìm một cơ hội nói lời cảm ơn nhưng lại sợ mạo muội quá mức nên cứ trì hoãn mãi. Bây giờ có thể tình cờ gặp thế này liền cảm kích nói.
Tống Huyền nhìn Dương Thanh, nghi hoặc hỏi:
- Vị tiên sinh này, sao ông lại nói cảm ơn với tôi?
- Ha ha... hóa ra Tống tiên sinh không nhớ rõ! Tôi là bố của Dương Tử Mi - Dương Thanh. Cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-nang-trong-sinh-thieu-nu-boi-toan-thien-tai/1378445/chuong-752.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.