Chương trước
Chương sau
Biểu hiện lúc này của cô ta vô cùng dã man, vô cùng tàn bạo.
Cô cũng không hề nương tay với ba tên sumo kia. Lúc người ta còn đang có chút kiêng dè không dám xông lên tấn công thì cô đã bắt đầu ra tay rồi.
Không... Phải là ra chân mới đúng! 
Có lẽ cô ta cũng không thích đụng vào người mấy tên sumo thịt mỡ chồng chất như núi này nên mới dùng đến chân.
Hơn nữa chiêu thức mà cô ta tung ra có lẽ là từ đệ tử chân truyền của Đàm gia thối - sư thúc Ngọc Chân Tử.
Có lẽ vì trước đây sư thúc quá thích Sadako nên mới không dạy cho Dương Tử Mi nhiều chiêu thức. 
Vừa nghĩ đến sư thúc, Dương Tử Mi lại đau lòng.
Cả người Sadako nhẹ nhàng bay lên giữa không trung tung ra cú liên hoàn cước vô cùng đẹp mắt.
Ầm ầm ầm! 
Ba tiếng nặng nề vang lên.
Ba tên sumo kia hét thảm một tiếng, ngã văng ra ba hướng khác nhau. Thấy bọn họ chẳng khác gì mấy con heo gào thét trước khi bị đưa lên bàn mổ, Fujiki nghẹn họng trân trối.
Ông ta không nghĩ đến chuyện ba tên sumo kia lại rởm như vậy, Sadako chỉ cần dùng một chân là đã hạ đo ván hết. 
Ban đầu ông ta đã nhìn Sadako với con mắt khác, bây giờ càng phải nhìn với con mắt kính nể hơn!
- Ngài Fujiki đây, cho hỏi ngài còn muốn tỉ thí nữa hay không? - Dương Tử Mi phát hiện ra mỗi lần có người xấu cứ để Sadako xuất chiến, chắc chắn mọi chuyện sẽ nhanh chóng được giải quyết ổn thỏa.
- Không dám! Cô Dương, chúng tôi đã đắc tội rồi! Cáo từ. 
Ánh mắt Fujiki xoáy sâu vào Sadako, sau đó ông quay sang dùng tiếng Nhật hỏi ba tên sumo kia còn có thể đứng lên được hay không.
Sadako cũng không có ý định đả thương bọn họ. Cô chỉ đá trúng bả vai khiến họ bay ra ngoài mà thôi nên mấy tên đó chật vật trên mặt đất một chút rồi vẫn có thể đứng lên được.
- Đi thôi! - Fujiki nói với ba người kia xong liền leo lên một chiếc xe, ngồi vào ghế phó lái. 
Ba sumo kia thì ngồi lên một chiếc xe tải chuyên chở hàng.
Sau khi thấy bọn họ đã đi xa, Dương Tử Mi hỏi Sadako:
- Vừa rồi lúc Fujiki nhìn cô hình như còn định nói gì đó... là gì vậy? 
- Ông ấy nói tôi rất giống tiểu thư Kimiga. Không cho ba sumo kia làm tôi bị thương.
Tiểu thư Kimiga?
Rốt cuộc là ai chứ? 
Lai lịch khủng bố đến cỡ nào đây?
Đối với một người kiến thức hạn hẹp chỉ biết sống ngày qua ngày ở thành phố A như Sadako. Đừng nói là mấy người Nhật Bản kia, đến cả người Trung Quốc cô cũng không biết ai ngoại trừ mấy vị có tầm cỡ của thành phố A.
Thôn có Ngũ Mang Tinh trận, hộp Ngũ Mang Tinh trên tay, xác sống Sadako tự nhiên bị chôn dưới lòng đất, sư phụ đã biến thành người thực vật. Toàn bộ những chuyện này xảy ra đều có liên quan đến Âm Dương thuật. 
Cô không biết, tất cả những chuyện này rốt cuộc là xảy ra trùng hợp hay là có liên hệ sâu xa với nhau mà cô hoàn toàn không biết được.
Mà điểm mấu chốt của mối liên hệ này, có khi nào chính là Sadako không?
Sadako xem như là người đã chết mấy trăm năm rồi. Tại sao trên đời này vẫn còn có người nhận ra cô ta chứ? 
Tiểu thư Kimiga kia có lẽ là người ở trong gia tộc của cô Sadako.
Có thể khiến Fujiki và ba tên sumo kia bày ra thái độ nghiêm kính như vậy, nhất định bối cảnh của tiểu thư Kimiga rất hiển hách rồi.
Hy vọng có thể từ manh mối này mà lần ra được bí mật thân thế của Sadako, tìm ra người hạ độc khiến sư phụ trở thành người thực vật. 
Dương Tử Mi đưa Ngũ Mang Tinh trên tay cho Sadako:
- Tôi đã mua từ bọn họ về rồi đây, sau này nó thuộc về cô.
- Cảm ơn chủ nhân! - Sadako sung sướng nhận lấy rồi đeo lên cổ. Vẻ mặt tràn ngập thỏa mãn hệt như vẻ mặt con nghiện đột nhiên tìm thấy thuốc phiện vậy. 
Đúng là không hiểu nổi mà!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.