Hạ Mạt nóng lòng muốn thử... hưng phấn muốn đập phá đồ đạc.
Có thể đập phá một câu lạc bộ có giá trị năm ngàn vạn. Đó là một chuyện vô cùng chấn động đó!
Dù sao thì cô ấy cũng biết Dương Tử Mi không thiếu tiền, cũng sẽ không để lại hậu quả gì!
Trần Văn Đạt nghe thấy thế, mồ hôi lạnh túa ra, vội vàng nói:
- Cô… Cô nghĩ năm ngàn vạn là giấy à? Có thể đập phá à? Cha cô có nhiều tiền như vậy để bồi thường hay không hả?
- Cha tôi không có nhiều tiền để bồi thường như vậy! - Ý cười trên mặt Dương Tử Mi càng sâu, cười đến mức khiến cho Trần văn Đạt sợ hãi.
- Đã không có tiền để bồi thường mà cô còn dám đập phá... Đầu óc cô có vấn đề à?
- Cha tôi không có nhiều tiền để bồi thường nhưng mà... tôi thì có!
Dương Tử Mi cười nói:
- Cho nên, tôi muốn đập như thế nào thì đập. Cha tôi cũng không quản được!
- Vậy chúng ta đập phá đi! Vốn định đến đây chơi, không ngờ lại gặp phải mấy người rác rưởi như vậy. Trong lòng thật khó chịu, nhất định phải xả cơn giận này mới được! - Hạ Mạt ở một bên thêm dầu vào lửa.
- Cô… Cô là đồ biến thái, cô mới có mấy tuổi? Cô không dựa vào cha cô à?
Nếu Dương Tử Mi đập phá câu lạc bộ này, cho dù có thể bồi thường Trần Văn Đạt cũng sẽ phải chịu trách nhiệm. Ông chủ nhất định sẽ không tha cho ông ta.
Ông ta vội vàng chuyển mắt qua Sadako.
- Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-nang-trong-sinh-thieu-nu-boi-toan-thien-tai/1378418/chuong-725.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.