Chương trước
Chương sau
Di động vang lên, là Long Trục Thiên gọi điện đến.
Dương Tử Mi vừa lái xe vừa nghe điện thoại.
- Mi Mi, em đang về à? - Giọng nói của Long Trục Thiên có chút nôn nóng. 
- Vâng! Bây giờ đang ở trên đường, nếu như không có chuyện gì thì một tiếng sau sẽ về đến.
Dương Tử Mi áy náy nói:
- Trục Thiên! Thật ngại quá... để anh phải đợi lâu như vậy, em sẽ nhanh chóng trở về. 
- Mi Mi…
Long Trục Thiên muốn nói lại thôi, sau đó cao giọng:
- Được! Anh chờ em trở về. 
- Trục Thiên, có phải đã xảy ra chuyện gì không?
Dương Tử Mi thấy giọng nói của anh không ổn, căng thẳng hỏi:
- Là sư phụ em xảy ra chuyện gì sao? 
- Không phải! Sư phụ vẫn bình thường.
- Vậy thì tốt!
Dương Tử Mi nghe thấy sư phụ không sao cả, thở phào nhẹ nhõm: 
- Bây giờ em sẽ nhanh chóng trở về.
Ngắt điện thoại, cô đạp chân ga, muốn chạy với tốc độ nhanh nhất nhưng không ngờ, mẹ cô ngồi phía sau căng thẳng nói:
- Nữu Nữu! Đừng chạy nhanh như vậy. Mẹ sợ lắm! 
Dương Tử Mi quay đầu lại, thấy mặt mẹ mình đã tái nhợt, tay nắm chặt thành nắm đấm, đành phải giảm tốc độ xe lại, nhưng mà trong lòng đã sớm bay về.
Xe tiếp tục chạy trên đường, bỗng nhiên có một mặt quỷ tái nhợt, máu chảy đầm đìa dán lên cửa kính xe làm cô giật mình, lập tức dừng xe lại.
- Nữu Nữu, sao vậy? - Hoàng Tú Lệ đang ngủ gật vì mệt mỏi, bởi vì xe dừng đột ngột mà suýt chút nữa bị đụng đầu, lo lắng hỏi. 
- Không… Không sao ạ… - Dương Tử Mi không nói cho bà nghe chuyện này, sợ sẽ khiến cho bà sợ.
Cô nhìn gương mặt con quỷ kia, im lặng quay lại điểm vào huyệt ngủ của mẹ mình.
Hoàng Tú Lệ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. 
Dương Tử Mi xuống xe, thấy được tên quỷ vừa dòm vào cửa kính xe mình là một con quỷ hồn không có thân thể. Nhìn bộ dạng máu chảy đầm đìa thế kia, thật là khiến cho người khác sợ hãi. May mà Lam Nha Nha không có ở đây, nếu không sẽ bị dọa ngất mất.
Nhưng mà cô đã từng thấy mấy con quỷ ranh của quỷ hàng sư, nhìn thấy con quỷ chỉ có đầu như vậy, cô cũng không sợ.
Hơn nữa, cô nhìn thấy con quỷ này không hề có ác ý. 
- Xin cô… - Giọng nói của quỷ hồn âm u vang lên, ánh mắt cầu xin.
- Có chuyện gì?
Dương Tử Mi nhíu mày: 
- Bây giờ tôi khá bận, có chuyện thì nói nhanh lên.
- Xin cô giúp tôi tìm thân thể của mình về được không?
Dương Tử Mi biết, dựa vào bộ dáng của quỷ hồn, có thể thấy được bộ dáng của nó trước khi linh hồn rời khỏi thân thể. 
Nếu như đầu thân bị tách rời thì chẳng khác nào hồn phách bị tách rời, không thể nhập vào vòng luân hồi và trôi nổi lơ lửng trong Vô Gian Đạo, cho đến khi có người có thể mang thân thể nó hợp lại.
- Không phải không được, nhưng mà bây giờ tôi phải nhanh chóng về nhà. Cậu hãy nói những chuyện có liên quan cho tôi biết, khi nào tôi rảnh sẽ đi tìm giúp cậu. - Dương Tử Mi không thể từ chối lời cầu xin của nó, trả lời.
- Cảm ơn! Cảm ơn! - Quỷ hồn vô cùng kích động bay trên không trung lạy cô ba cái. 
- Không cần cảm ơn, bởi vì tôi không thể chắc chắn mình có thể tìm được. - Dương Tử Mi nói.
- Cô chịu giúp tôi là tôi rất biết ơn rồi. Đã hơn hai mươi năm rồi tôi vẫn không tìm được thân thể, cứ lơ lửng ở đây mãi, thật sự rất đau khổ. - Con quỷ buồn bã nói.
Người có quy tắc của con người, quỷ cũng có quy tắc của quỷ. 
Con người thích bắt nạt kẻ yếu, ma quỷ cũng giống vậy.
Bởi vì quỷ hồn này không có thân thể hoàn chỉnh cho nên năng lực rất yếu, nhất định là đã bị bắt nạt rất nhiều.
Hơn hai mươi năm ở trong Vô Gian Đạo không có một chút hi vọng nào, thật sự là một chuyện đau khổ. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.