Chương trước
Chương sau
Không có hơi thở của sự sống?
Dương Tử Mi nhìn hắn đầy nghi hoặc, nhưng cũng không phát hiện hắn có âm khí, theo lý mà nói, không thể không có âm khí.
- Tiểu Thiên, tại sao em lại cảm nhận hắn không có hơi thở con người? 
Dương Tử Mi hỏi đầy nghi ngờ.
- Chị, chị nhìn sau lưng hắn, căn bản không nhìn thấy dấu hiệu hoạt động của phổi.
Tiểu Thiên nói. 
Dương Tử Mi nhìn một cách đầy cẩn thận, có vẻ đúng như những gì Tiểu Thiên nói, nhìn từ phía sau lưng hắn không hề thấy bất cứ dấu hiệu nào trạng thái đang hô hấp.
Cũng có thể công lực của hắn thâm hậu, có thể che giấu khí tức.
Sư phụ đã từng nói, ninja Nhật Bản rất giỏi về việc che dấu khí tức và trở thành những sát thủ giỏi nhất trên trái đất. 
Kẻ đang ở trước mặt có lẽ là một ninja.
Cô nghĩ như vậy nhưng lại không thật chắc chắn, chung quy tư thế mà hắn bước đi và những thứ khác đều rất kỳ quái, không giống con người.
Cô đi theo hắn qua một vài con phố, đến trước một tòa nhà nhìn hết sức bình thường. 
Hắn mở cửa bước vào, sau đó đóng cửa lại.
- Dùng ẩn thân chú đi chị.
Tiểu Thiên nhắc nhở: 
- Em có cảm giác hắn là một kẻ nguy hiểm, nên cẩn thận thì tốt hơn.
- Lúc này ẩn thân chú đúng là phát huy tác dụng, nhưng hình như không thể duy trì được lâu, hơn nữa chị không biết khi nào thì mất hiệu lực.
Dương Tử Mi cảm thấy đau đầu về mức độ hiệu quả của ẩn thân chú. 
- Mặc kệ, cứ cách vài phút, chị lại niệm một lần là được rồi.
Tiểu Thiên gợi ý.
- Được rồi. 
Dương Tử Mi niệm ẩn thân chú.
La Anh Hào đi theo sau cô đột nhiên phát hiện, toàn bộ con người cô giống như đang biến mất vào hư không, không nhìn thấy bất cứ thứ gì nữa.
Anh dụi mắt, nhìn bốn phía một cách đầy nghi ngờ, không hiểu cô đi đâu mất rồi, tưởng rằng mình đã để mất dấu vết của cô. 
Sau khi tàng hình, Dương Tử Mi cẩn thận mở cửa, rồi đóng lại.
Nhưng tòa nhà có tất cả tám tầng, mỗi tầng có hai phòng.
Cô không thể phát hiện ra bóng dáng của hắn, không biết hắn rẽ vào phòng nào rồi. 
- Tiểu Thiên, em có thể nắm được tung tích của hắn không?
Dương Tử Mi chỉ còn biết cầu cứu Tiểu Thiên.
- Chị, em không thể cảm nhận được bất cứ hơi thở nào của con người trên người hắn, nên không thể nắm được dấu vết gì cả. 
Tiểu Thiên cau mày nói.
- Vậy phải làm sao?
Dương Tử Mi thấy hối hận vì lúc nãy đã không nhanh tay tàng hình đi theo hắn. 
- Chị, bắt đầu từ tầng một, chị gõ cửa lần lượt tất cả các phòng. 
Tiểu Thiên đề nghị.
Dưỡng Tử Mi nghĩ: 
- Như vậy mặc dù phiền phức nhưng cũng có hiệu quả.
Cô vẫn tàng hình và lần lượt bấm chuông từng phòng một.
Có người mở cửa, cô nhanh chóng lao vào kiểm tra xem có dấu vết của kẻ đó hay không. 
Có người không mở cửa, buộc cô phải vận dụng ám kình để mởi cửa đi vào.
Cứ như thế cô kiểm tra hết cả tám tầng.
Giờ chỉ còn lại hai hộ gia đình, người đó chắc chắn ở một trong hai phòng đó. 
Cô hít một hơi thật sâu, cũng không rõ ẩn thân chú đã vô hiệu chưa, liền niệm thêm một lần nữa, rồi bấm chuông cửa phòng 801.
Thật lâu sau đó cũng không có ai mở cửa, cô liền tự mở ra, bước vào.
Cô vừa mở cửa, lập tức cảm nhận được khí tức bất thường trong căn phòng, nhưng không thể lý giải được bất thường ở điểm nào. 
Cô lấy hết dũng khí bước vào,
Trong phòng khách không có ai, chỉ thấy đặt một chiếc bàn cúng, khói hương trước bàn bay lượn lờ.
Sau khói hương là một bức di ảnh. 
Mắt cô nháy mấy lần khi nhìn thấy bức di ảnh.
Người trong bức ảnh đen trắng ấy chính là kẻ mặc vest đen mà cô đang theo dõi, chỉ có điều biểu cảm trong bức ảnh sinh động y như thật.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.