Tống Huyền im lặng quay trở lại trong phòng giam, miễn cưỡng nở nụ cười sau đó vẫy tay với Dương Tử Mi:
- Em về đi, anh sẽ ở lại đây.
Dương Tử Mi biết, bề ngoài Tống Huyền nhìn ôn hòa nhu nhược, nhưng thực ra, trong xương cốt gan tủy lại vô cùng ngoan cố cố chấp, loại cố chấp này chính là điểm đặc trưng vốn có của hầu hết các phần tử trí thức.
Cô biết hiện tại cô có nói thế nào cũng vô dụng, cách duy nhất bây giờ là phải đi lật tấm màn bao phủ kia lên, để sự thật được phơi bày, bắt được hung thủ đứng sau thao túng, như vậy mới là cách chân chính để cứu Tống Huyền cũng như bản thân mình.
Không sai, bây giờ năng lực của cô cũng không còn yếu kém như trước đây nữa.
Có điều, dù năng lực có cường đại như thế nào, cũng không nên tranh đấu với bộ máy quyền quý khổng lồ.
Ngón tay Dương Tử Mi vừa động, liền dán một cái bùa Truy Mệnh lên giữa trán của Trần Vĩ.
- Anh biết tôi là ai không?
Đồng tử cô hơi nheo lại, ánh mắt thâm sâu lạnh lùng hỏi Trần Vĩ.
Trần Vĩ sờ tay lên trán, lúc nãy anh ta nhìn thấy ngón tay Dương Tử Mi hơi động sau đó chỉ vào trán của mình, lập tức cảm giác thấy có cái gì đó lạnh buốt đi vào trong đầu mình, làm nó không được thoải mái lắm.
- Cô... là ai?
Anh ta kinh hãi hỏi.
- Dương Tử Mi, nghề nghiệp thầy tướng.
Dương Tử Mi trả lời hắn.
Trần Vĩ tâm tình trầm xuống, danh hiệu nữ thầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-nang-trong-sinh-thieu-nu-boi-toan-thien-tai/1378223/chuong-520.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.