Lập tức thả Tống Huyền ra!
Tay Long Trục Thiên nắm thành quả đấm, đấm lên mặt bàn.
Chiếc bàn gỗ chắc chắn kia, bị chịu một lực rất mạnh, đổ sập xuống.
Trần Vĩ trợn mắt há mồm, nhìn Long Trục Thiên giống như nhìn một vị thần, lưng đổ mồ hôi lạnh.
Nếu như nắm đấm của vị đại gia này đập vào đầu mình, há không phải sẽ vỡ tung như quả dưa hấu sao?
Thực ra, Long Trục Thiên không phải cố ý muốn dọa ông ta, mà là bởi vì thấy Gia Cát Nguyệt ngang nhiên can thiệp vào đây, nghĩ tới trước đó cậu ta gọi điện nói muốn tán tỉnh Dương Tử Mi, lập tức nộ khí tăng vọt, nắm tay cũng dùng lực hơn.
- Tôi... tôi... tôi...
Giọng Trần Vĩ run rẩy, thật lâu sau không nói nên lời.
Lúc này, có mấy cảnh sát trong tay cầm súng xông vào, họng súng đen ngòm nhằm vào Long Trục Thiên.
- Cục trưởng, ngài không sao chứ?
Một viên cảnh sát vội vã chạy đến, đỡ hai chân run rẩy của Trần Vĩ, nôn nóng hỏi:
- Có nên bắt anh ta lại?
- Bỏ súng xuống, mau bỏ súng xuống!
Trần Vĩ vội vã kêu lên.
Viên cảnh sát đang cầm súng kia, đột nhiên cổ tay chợt lạnh, cả cánh tay cứng lại, súng trên tay lập tức rơi xuống đất.
Đó là Dương Tử Mi gây ra.
Cô vô cùng ghét người khác nhằm súng vào Long Trục Thiên!
- Các cậu làm gì vậy? Mau nhặt súng lên rồi ra ngoài!
Trần Vĩ thấy thuộc hạ của mình đến súng cũng cầm không vững, ông ta thật mất mặt, vội vàng nói.
Dương Tử Mi thu hồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-nang-trong-sinh-thieu-nu-boi-toan-thien-tai/1378220/chuong-517.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.