Cậu Gia Cát, Tống Huyền kia chỉ là người quen của người quen, cũng không gọi là quen mà? Anh ta và cậu không có quan hệ thân thiết lắm đúng không?
Trần Vĩ thăm dò hỏi.
- Anh ta và tôi không thân thiết lắm, sống chết của anh ta cũng không phải việc của tôi.
Gia Cát Nguyệt bộ dạng không quan tâm nói.
Trần Vĩ nghe xong, lại càng nhẹ nhõm thở ra:
- Vậy thì tốt, vậy thì tốt!
- Nhưng mà...
Gia Cát Nguyệt dừng một chút:
- Thế nhưng, anh ta và bạn tôi có quan hệ rất thân, mà bạn tôi và tôi cũng có quan hệ rất thân.
Trần Vĩ trước đầu tiên không có phản ứng, chỉ hơi giật mình, nhưng đến khi hiểu hết hàm ý của câu nói, mới toát hết mồ hôi lạnh.
Anh ta mặt đầy chờ mong nhìn Gia Cát Nguyệt:
- Cậu Gia Cát, chuyện này cậu có thể mở một mắt nhắm một mắt, coi như chưa nhìn thấy gì được không?
- Với Tống Huyền mà nói, tôi có thể mở một mắt nhắm một mắt mở, nhưng bạn tôi thì không thể, mà tôi lại không thể mặc kệ bạn tôi. Cục trưởng Trần, ông nói xem, tôi nên làm thế nào? Ông có thể chỉ cho tôi biết không?
Gia Cát Nguyệt mặt bất đắc dĩ nhìn Trần Vĩ, bộ dạng này, thật đúng là giống khiêm tốn xin thỉnh giáo.
Mồ hôi lạnh trên người Trần Vĩ toát ra càng nhiều, mặt cười càng khó xử:
- Ông nội tôi ơi, tôi cũng chỉ là làm theo lệnh của người khác, làm việc giúp người ta, cậu xem...
- Ông nội?
Gia Cát Nguyệt sắc mặt hơi biến đổi, âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-nang-trong-sinh-thieu-nu-boi-toan-thien-tai/1378218/chuong-515.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.