Người đàn ông cầm lư hương trong tay, bắt đầu đổi ý:
- Đây nhất định là đồ cổ, cứ để chú đến tiệm đồ cổ giám định trước, nếu không, chú sẽ bị lỗ.
- Được rồi, nếu như giám định được nó không phải là đồ cổ, cháu chỉ đưa cho chú nhiều nhất là hai nghìn tệ.
Dương Tử Mi tùy ý nói:
- Hoặc là, bây giờ cháu đưa cho chú mười nghìn. Tự chú chọn đi.
Người đàn ông kia bắt đầu rối rắm.
Rốt cuộc thì cái lư hương này có phải đồ cổ không thì ông ta cũng không biết, chỉ biết từ khi còn nhỏ đã thấy nó ở trên bàn thờ.
Tổ tiên ông ta cũng không phải là gia đình giàu có, theo lý thuyết, chắc cũng không phải là đồ cổ truyền lại.
Cho dù là vậy, cũng chỉ có thể bán đi.
Thấy Dương Tử Mi tùy ý như vậy.
Ông ta lại lo lắng, nếu như giám định nó không phải đồ cổ, vậy thì ông ta không lấy được mười nghìn tệ rồi.
Rốt cuộc thì phải làm sao đây?
Dương Tử Mi kéo Long Trục Thiên đi.
Thứ đồ cổ này, là để kiểm tra mắt nhìn và sự táo bạo.
Xem thử người đàn ông kia có mắt nhìn và táo bạo hay không?
Nếu ông ta chịu bỏ qua mười nghìn tệ, đến tiệm đồ cổ giám định, thì ông ta có thể kiếm được mấy trăm nghìn.
Nếu không bỏ qua, thì cô đã lời trong vụ buôn bán này.
Cô đi chưa đến mười bước, người đàn ông kia đã đuổi theo:
- Ai da, tôi nói này em gái, tôi bán lỗ vốn cái lư hương này cho em đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-nang-trong-sinh-thieu-nu-boi-toan-thien-tai/1378213/chuong-510.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.