Lúc này Long Trục Thiên lại có phản ứng.
Anh kìm chế bản thân, hơi đẩy cô ra, đôi mắt nóng bỏng nhìn cô, giọng nói hơi khàn gọi tên cô:
- Mi Mi...
- Vâng.
Dương Tử Mi đáp lại bằng giọng mũi.
- Thật muốn em nhanh chóng được mười tám tuổi!
Dương Tử Mi trào nước mắt:
- Em cũng muốn vậy!
- Còn đến ba năm nữa, thật là lâu quá!
Long Trục Thiên vô cùng đau thương!
Dương Tử Mi càng muốn khóc.
Thật sự là quá lâu!
Nếu bọn họ có được cỗ máy thời gian thì thật tốt, cô và Long Trục Thiên sẽ xuyên việt đến năm cô mười tám tuổi, không cần phải đè nén bản thân nữa.
Trời ạ!
Có thể ban cho tôi một cỗ máy thời gian không?
Trong lòng cô hét lớn.
Không ngờ, trong không trung bỗng nhiên vang lên một tiếng sấm, hình như cô nghe được một giọng nói:
- Cô nghĩ thật là hay!
Cô giật mình, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Trên trời không một gợn mây.
- Có phải vừa rồi có tiếng sấm không?
Cô không nhịn được hỏi Long Trục Thiên.
- Không nghe thấy.
Long Trục Thiên khó hiểu trả lời, không biết tại sao đột nhiên cô lại hỏi vậy.
- Tiểu Thiên, em có nghe thấy không?
Dương Tử Mi không tin đó chỉ là ảo giác của mình, quay sang hỏi Tiểu Thiên.
- Em không nghe thấy cái gì hết.
Tiểu Thiên che mắt nói:
- Chỉ nghe thấy tiếng tim đập của anh và chị thôi.
Dương Tử Mi nghệch mặt.
Vậy thì, chắc là cô bị ảo giác thôi.
Bởi vì trời đã sáng, trên đường cũng nhiều xe hơn, tro bụi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-nang-trong-sinh-thieu-nu-boi-toan-thien-tai/1378206/chuong-503.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.