Chương trước
Chương sau
Chuyên gia đấu giá cầm thẻ bài gỗ đào lên, ra vẻ thần bí khó lường:
- Các vị, đây là vật phẩm đến từ một bộ tộc thần bí tại Châu Phi, được chế tác từ gỗ đào, nhưng chúng tôi không thể dùng kỹ thuật khoa học hiện đại để kiểm tra tuổi của nó, trên mặt gỗ có khắc ký hiệu thần bí, phía sau ký hiệu này chắc chắn là một câu chuyện xưa, nếu các vị thích thì xin mời ra giá, giá khởi điểm là mười vạn, mỗi một lần tăng giá là một vạn!
Mọi người nhìn thẻ bài gỗ đào kia, cảm thấy hơi quen mắt nhưng lại không nhớ đã trông thấy nó ở đâu, ngoại trừ La Anh Kình. 
La Anh Kình vẫn luôn để ý tới Dương Tử Mi, kể cả trang sức trên người cô, bởi vì cách ăn mặc của cô thật sự là không ăn nhập với nhau.
Anh ta xoay mặt nhìn về phía cổ của Dương Tử Mi.
Quả nhiên, ở trên cổ cô là một thẻ bài gỗ đào tương tự, cũng treo dây đỏ, cũng kết nút thắt. 
Thẻ bài gỗ đào màu đen treo trên cần cổ thon dài trắng mịn của cô càng tỏa ra hào quang thần bí.
Trong ánh mắt của cô tràn đầy kinh ngạc và kích động.
Chẳng lẽ thẻ bài gỗ đào kia có huyền cơ à?
La Anh Kình chợt cảm thấy hứng thú, lúc mọi người còn đang tự hỏi có nên vỗ tay hay không thì anh ta đã trực tiếp giơ bảng giá:
- Năm trăm nghìn!
- Hả? 
Lần đầu tiên kêu giá mà anh ta đã tăng lên gấp năm lần, chuyện này khiến mọi người kinh ngạc ồ lên, không hiểu tại sao anh ta lại làm như vậy.
La Anh Kình tất nhiên là có ý định của mình.
Cứ nhích lên một vạn thì quá phiền phức, hơn nữa cũng dễ khiến người khác kêu giá theo, bởi vì giá tăng ít thì cũng đồng nghĩa với áp lực không lớn, nhưng chỉ một lần kêu giá mà đã tăng gấp mấy lần thì sẽ tạo áp lực rất lớn cho người khác, khiến họ muốn cạnh tranh cũng không nổi. 
- Năm trăm mười nghìn.
Dương Tử Mi giơ bảng đấu giá.
Mặc kệ thế nào cô cũng phải lấy được thẻ bài gỗ đào kia về, bởi vì đó chính là bùa hộ thân của Long Trục Thiên. 
Nếu như lần này xảy ra sai sót, thì không biết lần sau đến bao giờ mới có thể gặp lại.
La Anh Kình nhìn cô một cái, lại kêu giá:
- Một triệu! 
Dương Tử Mi tức giận đến mức muốn lật bàn. Cái tên La Anh Kình kia rốt cuộc muốn cái gì?
Dương Tử Mi nhìn Tống Huyền xin giúp đỡ:
- Thầy Tống, thầy cho em mượn tiền đi, về nhà em đưa mấy món đồ cổ trả cho thầy. 
Tống Huyền gật đầu:
- Được.
- Một triệu một trăm nghìn. 
Dương Tử Mi nhẹ nhàng tăng giá, cô không phải là tỷ phú tiền tài đầy nhà, cô là người nghèo nên không thể phung phí.
La Anh Kình cười ranh mãnh với cô một cái, tiếp tục giơ bảng giá:
- Hai triệu! 
Anh ta điên rồi!
Mọi người đều nhìn anh ta như nhìn một con quái vật, nghĩ mãi mà không hiểu tại sao anh ta lại vung một số tiền trên trời để mua một thẻ bài gỗ đào như vậy, chẳng lẽ tấm gỗ kia có huyền cơ gì à?
Hoắc Văn Hoa cũng thấy thẻ bài gỗ đào trên cổ Dương Tử Mi. 
- Dương tiểu thư, cháu cứ kêu giá đi, không đủ thì ông cho cháu mượn!
Hoắc Văn Hoa không hổ danh là lão hồ ly lăn lộn trên thương trường nhiều năm, bản lĩnh thấy rõ lòng dạ con người đúng là hạng nhất.
Dương Tử Mi cảm kích nhìn ông. 
Cô cũng không muốn thiếu nợ nhân tình nhiều đến vậy.
Nhưng cô nhất định phải có được thẻ bài gỗ đào đó!
Tim chuyên gia đấu giá run rẩy, lúc đầu cô ta cho rằng thẻ bài gỗ đào kia cao lắm cũng chỉ đến ba mươi vạn thôi, nhưng không ngờ giá đã tăng đến hai trăm vạn rồi. 
- Hai triệu lần thứ nhất!
Cô ta hưng phấn kêu lên:
- Có ai kêu giá cao hơn nữa không? 
Nghĩ đến hậu thuẫn mạnh mẽ Hoắc Văn Hoa, Dương Tử Mi cũng lười suy nghĩ nhiều, cô trực tiếp giơ bảng giá lên:
- Ba triệu!
- Wow! 
Đằng sau lại truyền tới tiếng kêu kinh ngạc, nhiều người bắt đầu hoài nghi thẻ bài gỗ đào kia có thể không tầm thường, nếu không hai người kia sẽ không đấu giá một các lạ đời như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.