Sau khi tạm biệt Hạ Muội xong, Dương Tử Mi và Mẫn Cương đi ra khỏi tiệm quần áo, chuẩn bị đến công tư Thiên Bách Độ.
- Cậu có muốn ngồi ghế sau không?
Thì ra lúc Mẫn Cương đến đây vẫn dùng chiếc xe đạp cũ mà anh thích.
Dương Tử Mi nhìn về phía ghế sau chiếc xe, khẽ cười, lắc lắc đầu:
- Không cần đâu, tớ đi bộ được rồi.
Trong mắt Mẫn Cương khẽ xẹt qua chút thất vọng.
Anh biết vì sao cô không chịu ngồi lên xe mình rồi, đó là vì cô đã giữ lời hứa với một người khác.
Vậy nên anh cũng không lên xe nữa, mà dắt xe đi bộ cùng cô.
Thời gian ở cạnh nhau không nhiều, nên anh chỉ muốn tranh thủ trân trọng khoảnh khắc này thôi.
- Đây là chó cậu nuôi à? Là loại gì vậy?
Mẫn Cương nhìn Tuyết Hồ đang nằm trong lòng Dương Tử Mi, nghĩ chủ đề nói chuyện.
Tuyết Hồ nghe anh nói xong thì phát điên, nó thực sự không hiểu, sao con người của thế giới này cứ nhìn thấy nó là lại hỏi Dương Tử Mi nó là giống chó gì chứ?
Nó là hồ ly mà, hồ ly đấy nhé!
- Không phải là chó, mà là hồ ly.
Dương Tử Mi cũng cảm nhận được tiếng hò hét đầy phẫn nộ phát ra từ tận đáy lòng của Tuyết Hồ, nên đã giải thích cho Mẫn Cương.
- À? Tớ còn tưởng nó chỉ là giống chó Phốc sóc nhìn giống hồ ly cơ. Ở nhà tớ cũng có một con nhưng không giống con này, cứ tưởng là khác giống.
Mẫn Cương kinh ngạc hỏi:
- Hồ ly có nghe lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-nang-trong-sinh-thieu-nu-boi-toan-thien-tai/1378160/chuong-457.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.