Sâu trong nội tâm cô thật không hi vọng anh khôi phục ký ức.
Một người khi không nhớ gì cả, tuy cảm thấy mờ mịt, nhưng hẳn là cũng rất hạnh phúc.
Huống chi ký ức Long Trục Thiên cũng không đẹp đẽ gì cho cam.
- Đó là bản đồ gì?
Dương Tử Mi nhớ đến cái bản đồ mộ địa Tây Phúc Châu đang nằm trong túi mình, trong lòng nảy lên chút linh cảm.
- Anh cũng không biết rõ, đến lúc anh cầm về rồi mình cùng xem. Dù sao thì khi nhìn thấy tấm bản đồ ấy thì anh có cảm giác kỳ lạ lắm.
Long Trục Thiên trả lời.
- Ừ, đến lúc đấy cùng nhau xem thử.
- Mi Mi, giờ em đang làm gì vậy?
- Ha ha...
Dương Tử Mi nhìn xem bốn phía, cười cười nói dối:
- Đang bắt quỷ với sư phụ.
- Chưa bắt xong hả?
- Chưa xong đâu.
- Nhất định phải chú ý an toàn của bản thân, anh thật không muốn em làm cái việc này chút nào. Thà em ở trong nhà đọc sách ngồi xích đu còn tốt hơn.
Long Trục Thiên nói.
Dương Tử Mi hồi tưởng lại một tháng trời chỉ có mấy ngày đẹp đẽ với Long Trục Thiên, khóe môi hơi hơi cong lên vẽ ra một nụ cười mỉm, đáy mắt rực rỡ.
- Tiểu nha đầu...
Tuyết Hồ bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn nhìn cô, bất mãn nói thầm:
- Lần sau có nói chuyện với tôi nhớ cũng trưng cái vẻ mặt này ra nha.
Dương Tử Mi đảo mắt một cái, không thèm để ý đến nó, tiếp tục nói chuyện với Long Trục Thiên. Mãi đến lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-nang-trong-sinh-thieu-nu-boi-toan-thien-tai/1378138/chuong-415.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.