Dương Tử Mi đỡ sư phụ mệt mỏi trở về nhà Nhạc Thiên Thiên.
Ngọc Chân Tử thấy gương Tụ Hồn trong tay Ngọc Thanh, thì thở phào nhẹ nhõm:
- Thiên tôn vô lượng, rốt cục thì sư huynh cũng đã cướp được lại gương Tụ Hồn rồi. Còn tên quỷ hàng sư kia thì sao? Giết gã ta chưa?
- Giết rồi.
Nghĩ đến cảnh tượng Kappa bị vạn độc cắn xé thảm thiết, Dương Tử Mi không khỏi cảm thấy hơi ghê tởm.
- Sư huynh, con mắt của huynh...?
Ngọc Chân Tử phát hiện ra con mắt trái của Ngọc Thanh trở nên tối tăm, kêu lên sợ hãi:
- Sư huynh, mắt huynh bị sao vậy?
Ngọc Thanh mỉm cười không để ý:
- Trúng độc của tên quỷ hàng sư kia, cũng giống sư phụ năm xưa vậy.
- Thiên tôn vô lượng! Chỉ cần Ngọc Chân Tử ta đây còn sống trên đời này, ta thề nếu không tiêu diệt hết bọn quỷ hàng sư ác ôn kia, ta sẽ không làm người nữa!
Ngọc Chân Tử nổi giận.
Dương Tử Mi chảy mồ hôi...
Sư thúc rất có dũng khí, nhưng thực lực thì...
Ngọc Thanh mệt mỏi quá mức, cho nên đi vào phòng đã được Nhạc gia chuẩn bị đầy đủ ngủ một giấc.
Ngọc Chân Tử quấn lấy Dương Tử Mi, hỏi tình hình chiến đấu.
Dương Tử Mi cũng nói khái quát cho ông nghe.
Nghe thấy tình huống lúc đó lại mạo hiểm đến vậy, Ngọc Chân Tử không khỏi khó chịu:
- Sư huynh với tiểu sư điệt thật đáng ghét! Trận chiến kích động đến vậy mà lại bắt ta trốn ở nhà trông trẻ. Quá đáng lắm luôn á!
Dương Tử Mi liếc xéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-nang-trong-sinh-thieu-nu-boi-toan-thien-tai/1378110/chuong-387.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.