Dương Tử Mi ngồi trước gương, có ý muốn nhìn rõ linh hồn đang ở trên người mình.
Chỉ tiếc là cô không thấy gì cả, chỉ nhìn thấy mình bây giờ.
Cô trong gương tóc đen như mực, khuôn mặt thanh tú lạnh nhạt, làn da trắng nõn, có điều đó chỉ là vỏ bọc bên ngoài, ngay cả chính cô cũng không thể thấy rõ linh hồn mình, dù bây giờ hay trước kia.
Cô cầm lược gỗ trên bàn, nhàm chán chải vài cái.
Di động chợt đổ chuông, nhìn qua thì thấy là Long Trục Thiên đang gọi.
Trong lòng cô vui vẻ, vội vàng nhận máy.
- Mi Mi.
Từ đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói khàn khàn của Long Trục Thiên.
- Trục Thiên, anh đang ở đâu đó?
Dương Tử Mi kích động hỏi.
- Ở phía bắc hồ Baikal.
Long Trục Thiên hít một hơi thật sâu nói:
- Ở đây rất đẹp, anh muốn sống cùng em ở nơi này.
Hồ Baikal?
Trước kia Dương Tử Mi từng thấy trong sách địa lý có nói về nơi này.
Baikal là hồ nước ngọt sâu nhất và có lưu lượng nước lớn nhất thế giới. Hồ ở tỉnh Siberia nước Nga, nằm giữa tỉnh Irkutsk phía bắc và nước Buryatia ở phía nam, cách biên giới Mông Cổ 111 km, là nơi bắt nguồn của nhiều dân tộc và còn được xưng là con mắt xanh của Siberia.
Hồ có dáng hẹp dài gấp khúc, tựa như một vầng trăng non, cho nên còn được gọi là hồ Nguyệt Lượng.
Lúc đó khi nhìn thấy cái tên mỹ miều hồ Nguyệt Lượng t trong sách, cô đã mơ màng tưởng tượng, hồn vía bay đến nơi đó.
Cô tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-nang-trong-sinh-thieu-nu-boi-toan-thien-tai/1378087/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.