Mới sáng sớm mà đã phiền muộn chuyện gì vậy?
Mẫn Cương dụi dụi đôi mắt đen láy, thân thiết hỏi cô.
- Có lẽ anh ấy đã xảy ra chuyện rồi.
Vừa nói ra lời này, nước mắt của Dương Tử Mi ứa ra nhưng lại không chảy xuống.
Nhìn thấy vài giọt nước mắt trong suốt trong khóe mắt cô và vẻ mặt lo lắng bất an, Mẫn Cương đau lòng nhưng cũng có chút thèm muốn đố kỵ.
Thế nhưng, cậu vẫn giữ cho giọng nói mình ôn hòa nhẹ nhàng, hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì sao?
Dương Tử Mi nhìn cậu, im lặng không nói gì, mà chỉ xiết chặt điện thoại, hi vọng Gia Cát Nguyệt sẽ gửi thêm tin nhắn.
Thấy cô im lặng, Mẫn Cương cũng không nói gì.
Dương Tử Mi lẳng lặng uống sữa đậu, còn Mẫn Cương cũng lẳng lặng nhìn cô uống.
Hai người cứ đứng như vậy, người ngoài nhìn vào sẽ thấy một cảnh tượng vô cùng xinh đẹp.
Nhưng họ lại không biết được, trong lòng hai người lúc này giống như lồng xoay của máy giặt, chuyển động phức tạp vô cùng.
- Tử Mi, hơn sáu giờ rồi, cậu không gọi Tử Hi xuống rồi đến trường sao?
Mẫn Cương nhắc nhở.
Dương Tử Mi nhìn đồng hồ, gật đầu rồi lên lầu.
Mẫn Cương nhìn bóng dáng cô, trong lòng cực kỳ chua xót.
Nếu một ngày, cô cũng có thể lo lắng cho mình như vậy, có thể đợi mình như vậy, cậu cũng đã thỏa mãn lắm rồi.
Dương Tử Mi lên lầu kéo Tử Hi đã ăn sáng xuống dưới
- Chị, thảo nào sáng sớm đã không thấy chị, hóa ra chị hẹn hò với anh Mẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-nang-trong-sinh-thieu-nu-boi-toan-thien-tai/1378038/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.