Tuy rằng ngày đó cô và sư phụ đã có thể tránh được trận hỏa hoạn kia, nhưng không hiểu sao sư phụ vẫn như ma xui quỷ khiến mà lại quay về đạo quan như thường ngày, kết quả là bị lửa làm bỏng.
Khi đó, Dương Tử Mi cũng chỉ mới vừa học pháp thuật, nhưng cô lại cố gắng nghịch thiên cải mệnh cho sư phụ, cướp ông lại từ tay diêm vương, còn cô cũng bị tổn thương nguyên khí, phun máu hết ba ngày, nằm ở trên giường suốt ba tháng mới có thể khôi phục tinh thần.
Dù vậy, cô vẫn luôn rất biết ơn sư phụ Ngọc Thanh.
Nếu không có ông, cho dù cô được sống lại, thì có lẽ quỹ đạo nhân sinh của cô cũng sẽ giống như kiếp trước, tiếp tục rơi vào kết cục bi thảm.
Hơn nữa hai sư đồ cô còn có tình cảm mười năm nương tựa lẫn nhau, không hề kém gì so với tình cảm cha mẹ cả.
Ngọc Thanh cũng cực kỳ yêu thương và chiều chuộng cô, ông luôn cảm thấy bản thân rất may mắn khi về già còn có thể nhận được một đệ tử tốt thế này, ít nhất ông cũng sẽ không phải chịu cảnh cô đơn, thê lương lúc tuổi già.
Dương Tử Mi dẫn sư phụ đi tới căn phòng cô chọn.
- Con gái, nơi này sát khí mạnh như vậy, sao con lại chọn nó?
Tuy Ngọc Thanh không có thiên nhãn, nhưng ông lại có thể nhạy cảm phát hiện đây là nơi sát khí hội tụ.
- Sư phụ, đối với người thường thì nơi này đúng là không thích hợp để chọn làm chỗ ở, nhưng con lại rất thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-nang-trong-sinh-thieu-nu-boi-toan-thien-tai/1378031/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.