- Tử Mi, cái thẻ bài gỗ đào này của bạn là từ đâu mà có vậy?
- Ừm, ngẫu nhiên có được thôi ấy mà.
Dương Tử Mi tất nhiên không thể nói cái này là đồ cướp từ tay mấy tên trộm mộ được.
Bất luận cô lấy được nó từ đâu thì Mẫn Cương vẫn rất vui, bởi vì trong cùng một ngày, cô và anh lại cùng đeo chung một vậy giống nhau, đó quả thật là một cơ duyên diệu kỳ.
Ha ha, nếu như anh biết thẻ bài gỗ đào này là do Long Trục Thiên đưa cho cô đeo, hơn nữa lại còn có hàm ý đặc biệt thì chắc là anh sẽ không vui mừng như thế đâu.
Sau khi đưa Dương Tử Hi đến cổng trường tiểu học, hai người tiếp tục đi về phía trường trung học.
Bỗng nhiên, ở đoạn đường phía trước có một tiếng thét vang kinh thiên động địa vang lên:
- Cái thằng ăn trộm trời đánh đó, sao cứ trộm đồ của nhà bà suốt thế hả! Mày mau đi chết đi!
Dương Tử Mi ngẩng lên nhìn thì chỉ thấy có một bà thím khoảng hơn bốn mươi tuổi đang chống nạnh đứng ngoài đường chửi bới, mặt bà ấy tức giận đến mức đỏ bừng hết cả lên.
Một cô gái đi ra từ bên trong, kéo lấy bà thím, nói với vẻ cực kỳ xấu hổ:
- Mẹ ơi, đừng mắng chửi nữa, mấy tên trộm đó cũng đâu có nghe thấy đâu.
- Bảo mẹ đừng mắng nữa à? Sao mẹ có thể không mắng được chứ? Đây đã là lần thứ ba trong tháng này có trộm đột nhập vào nhà rồi, các nhà xung quanh thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-nang-trong-sinh-thieu-nu-boi-toan-thien-tai/1377993/chuong-266.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.