- Tiểu Mi, mấy thứ này chúng ta không cần nữa. Chúng ta mau rời khỏi đây thôi.
Tống Huyền lo là sau chuyện lần này bọn trộm mộ kia sẽ đến trả thù nên kéo tay Dương Tử Mi nói.
- Vậy em lấy nhé.
Đó đều là đồ cổ có giá trị. Nếu có thể hợp thức hóa chúng và đem bán ra thị trường thì ít nhất cũng mấy trăm triệu. Huống hồ, Dương Tử Mi lại là người rất thích tiền.
Dứt lời, cô khom người vớ lấy một cái bao bố ở kế bên và cho tất cả mọi thứ vào bao, mang đi.
Thấy vậy, Tống Huyền nhìn cô ngạc nhiên nói:
- Họ nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu. Tốt nhất là chúng ta đừng lấy gì hết, nhân lúc chúng không làm gì được, chúng ta báo cảnh sát đi.
- Báo cảnh sát sao?
Dương Tử Mi cười nói:
- Em sẽ không để chúng còn mạng cho đến khi cảnh sát đến đâu.
Tống Huyền thất kinh nói:
- Em muốn giết họ sao?
- Không, họ không đáng để em làm thế. Để họ tương tàn lẫn nhau vậy. Dù gì thì họ cũng đáng chết cả. Sư phụ em từng nói, trừ khử bọn gian ác cũng là tích phước đấy ạ.
Nói xong, Dương Tử Mi mỉm cười lạnh lùng, sau đó cô giơ tay vẽ bùa lên không trung. Vừa vẽ vừa niệm chú và dẫn âm sát khí vào đầu bọn trộm mộ kia.
Xong xuôi mọi thứ, cô bảo Tống Huyền hãy ra ngoài trước.
Sau khi Tống Huyền rời khỏi, cô liền hủy hết tất cả mọi thứ có liên quan đến cô và Tống Huyền.
Hai người họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-nang-trong-sinh-thieu-nu-boi-toan-thien-tai/1377975/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.