- Ừm, ít nhất là một trăm triệu.
Tống Huyền gật đầu. Xong, anh nhìn Dương Tử Mi nói:
- Tiểu Mi, nếu như em muốn bán bộ khay này thì anh hi vọng em sẽ bán cho anh!
- Nếu thầy muốn mua thì em sẽ bán cho thầy.
Dương Tử Mi cười nói.
- Cám ơn em, Tiểu Mi. Bộ khay đồng này có thể đấu giá được bao nhiêu anh cũng không dám chắc với em nữa. Tuần sau thành phố B có đợt bán đấu giá. Anh sẽ giúp em đăng ký. Nếu anh có đủ năng lực tài chính để mua chúng thì xem như chúng thuộc về anh.
Nghĩ ngợi một hồi, Tống Huyền nói tiếp.
- Thầy à, thầy là thầy em. Bộ khay đồng này em tặng cho thầy cũng không có gì lớn lao hết. Thầy thích nó như vậy sao em lại đem nó đi bán đấu giá được chứ ạ.
Dương Tử Mi vui vẻ nói.
- Tiểu Mi à, bộ khay của em giá trị như vậy. Anh sợ sẽ thiệt cho em thôi.
Tống Huyền nói, giọng chân thành.
- Kiến thức thầy dạy em mới là thứ vô giá đấy. Giờ em đang cần tiền, nếu tặng không cho thầy thì cũng không được. Em bán chúng cho thầy với giá năm mươi triệu được không?
Tống Huyền lắc đầu nói:
- Không được, anh không thể làm như thế. Anh trả em một trăm triệu là anh cũng đã lời lắm rồi.
- Vậy cũng được ạ!
Dương Tử Mi đành gật đầu đồng ý.
- Cám ơn em.
Tống Huyền vô cùng cảm kích.
Bộ khay kia anh có thể dùng làm bảo vật trấn tiệm.
Nhưng hơn hết, đó còn là bộ khay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-nang-trong-sinh-thieu-nu-boi-toan-thien-tai/1377931/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.