- Tiểu Mi à, nếu con theo Tống đại sư học giám định đồ cổ, vậy ông có sưu tầm vài món đồ cổ, không biết con có thể giúp ông xem giá trị của chúng như thế nào không?
Vừa nhắc đến mấy món đồ cổ mà mình sưu tầm, mặt Mẫn Ngọc Lâm vui vẻ hẳn lên.
- Dạ được chứ ạ! Có điều con cũng chỉ mới theo thầy Tống học không bao lâu, còn nhiều thứ không biết lắm, con chỉ sợ là mình có sơ sót gì đó thôi. Nếu có sai sót gì, mong ông bỏ qua cho ạ.
Dương Tử Mi khiêm tốn nói.
- Ha ha, con khiêm tốn quá. Con có thể mua được đồ cổ lúc chỉ mới năm tuổi, điều đó chứng tỏ con có cặp mắt nhận biết đồ vật rất đặc biệt. Thế nên ông hoàn toàn tin tưởng con!
Mẫn Ngọc Lâm cười nói.
Dương Tử Mi cũng cười đáp:
- Lần đó chẳng qua chỉ là may mắn thôi ạ.
- May mắn đương nhiên là quan trọng, nhưng chuyện mua được đồ cổ giá hời không phải chỉ may mắn là đủ đâu.
- À, cũng có chút con mắt tinh tường của con trong đó ạ, hi hi!
Mẫn Ngọc Lâm dẫn Dương Tử Mi vào phòng sưu tập đồ cổ của ông.
Trước thời đổi mới, tổ tiên nhà họ Mẫn đều là những người mở tiệm cầm đồ nên họ thu thập được rất nhiều thứ. Đến đời của Mẫn Ngọc Lâm, ông làm đến chức tỉnh trưởng, thêm nữa là ông vốn thích sưu tầm đồ cổ, đặc biệt là các món đồ cổ thời nhà Thương, nên những món đồ mà ông sưu tầm được cũng nhiều vô số.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-nang-trong-sinh-thieu-nu-boi-toan-thien-tai/1377907/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.