Lúc này, Mẫn Ngọc Lâm, ông nội của Mẫn Cương cũng vừa về đến nhà.
Mặc dù đã mười năm trôi qua, nhưng Mẫn Ngọc Lâm hầu như không thay đổi gì nhiều. Chỉ là tư thái của ông nhìn có vẻ ôn hòa hơn trước, sắc mặt cũng khá tốt.
Khi nhìn thấy củ sâm ba trăm năm mà con dâu ông xem như báu vật đang nằm trong tay của một thiếu nữ lạ mặt, Mẫn Ngọc Lâm vội hỏi:
- Tịnh Nhàn, sao con lại tùy tiện mang củ sâm này ra cho người khác vậy?
- Cha à, Tiểu Mi vì giúp con hóa giải âm sát khí nên đã tổn hao rất nhiều nguyên khí, củ sâm này chính là quà cám ơn của con gửi Tiểu Mi.
Hoàng Tịnh Nhàn đáp.
- Âm sát khí trong người con đã được hóa giải hết rồi sao? Cô bé tài giỏi vậy à?
Mẫn Ngọc Lâm nhìn Dương Tư Mi bằng ánh mắt đầy nghi hoặc. Khi nhìn thấy vết bớt trên trán của cô, ông cảm giác hình như đã gặp cô ở đâu rồi. Lập tức, ông nhớ lại cô bé con chỉ mới năm tuổi đã bán chiếc vòng hoa kia cho ông mười năm trước.
- Con là Dương Tử Mi?
Mẫn Ngọc Lâm nhìn Dương Tử Mi hỏi.
- Dạ, con chào ông, không ngờ là sau mười năm con và ông lại gặp nhau. Chiếc vòng hoa kia ông vẫn còn giữ chứ ạ?
Dương Tử Mi cười nói.
Năm đó, Dương Tử Mi bán chiếc vòng hoa cho ông với giá năm trăm ngàn mà không bớt một xu nên ông rất bực mình.
Tuy nhiên, mấy năm gần đây. Chiếc vòng hoa đó vì có kỹ thuật mạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-nang-trong-sinh-thieu-nu-boi-toan-thien-tai/1377905/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.