Chương trước
Chương sau
- Nếu chú đã nói vậy thì con cũng không khách sáo nữa, con cám ơn chú ạ. Ông bà nội của con nhất định sẽ rất vui.
Dương Tử Mi cười nói.
- Đó là điều chú nên làm. À, con chờ chú một chút. Chú vào trong bảo nhân viên làm thẻ cho con, xong xuôi chúng ta đi ăn cơm, con thấy sao?
Hạ Quốc Huy nhiệt tình hỏi.
Dương Tử Mi nhìn đồng hồ, lắc đầu nói:
- Con cám ơn chú, con không ăn cơm với chú được, giờ cũng trễ rồi, con phải về nhà ạ.
Giờ cũng đã đến giờ ăn cơm ở nhà. Dương Tử Mi không muốn lãng phí thời gian ở bên ngoài. Cô chỉ muốn trân trọng từng giây, từng phút được ở bên gia đình mình.
Về đến nhà, bà nội nghi hoặc nhìn sau lưng cô nói:
- Cháu gái à, Tử Hi đâu? Không phải con đến đón và dẫn nó đi chơi à?
- Đâu có ạ, Tử Hi trước giờ đều do nội đón về mà.
Dương Tử Mi bỗng có dự cảm không lành. Cô lo lắng hỏi:
- Bà nội, có chuyện gì vậy ạ?
- Không phải con đón sao? Hôm nay nội đến đón Tử Hi, nội chờ rất lâu mà không thấy nó ra. Hỏi cô giáo thì cô giáo nói là Tử Hi đã được đón về từ sớm rồi. Nội còn tưởng là con đến đón và dẫn nó đi chơi nữa chứ.
Bà nội cô cũng lo lắng nói.
- Cha và mẹ đâu ạ?
- Hôm nay cha mẹ con đi xem cửa tiệm rồi, không có thời gian đi rước đâu.
Bà nội cũng bắt đầu hoang mang. Bà lo lắng nắm tay Dương Tử Mi nói tiếp:
- Giờ phải làm sao đây? Chẳng lẽ Tử Hi bị người ta bắt cóc bán? Chúng ta báo công an thôi!
- Để con xem có phải cha mẹ rước em không.
Nói xong, đang định chạy đi thì đột nhiên điện thoại trong nhà reo lên. Cô nhấc máy, đầu dây bên kia là một giọng nam khào khào đã qua máy biến âm:
- Tôi tìm Dương Tử Mi.
- Là tôi đây.
- Nếu muốn em mày được an toàn thì mau đem viên phỉ thúy Đế Vương đến đổi, nếu không thì... hừ hừ hừ.
Đầu dây bên kia truyền đến một âm thanh hiểm ác.
Ánh mắt Dương Tử Mi sa sầm lại. Em gái cô bị bắt cóc đều do viên phỉ thúy Đế Vương Kia.
- Được thôi, nhưng tôi phải bảo đảm là em tôi đang an toàn.
Dương Tử Mi bình tĩnh nói.
Lúc này, đầu dây bên kia truyền đến giọng của Dương Tử Hi:
- Chị, chị ơi, mau đến cứu em...
Giọng nấc nghẹn của cô bé khiến tim Dương Tử Mi thắt lại.
Em cô chỉ mới mười tuổi. Bị bắt cóc như vậy chắc nó hoảng sợ lắm.
Càng nghĩ, ánh mắt cô càng tối và lạnh lùng hơn. Lạnh một cách đáng sợ. Lạnh đến nỗi khiến bà nội cô đang đứng kế bên bỗng nhiên rùng mình một cái. Bà quay sang nắm tay cô hỏi, giọng lo lắng:
- Cháu gái à, họ nói gì vậy? Con đừng như vậy, nội sợ.
Dương Tử Mi cố gắng trấn tĩnh, sau khi mắt cô trở lại bình thường, cô liền quay sang cười vui vẻ nói:
- Nội ơi, không có gì đâu, Lúc nãy bạn của Tử Hi gọi đến nói là Tử Hi đang chơi ở nhà bạn nó.
- Thì ra là vậy, làm nội sợ hết hồn.
Bà nội cô thở phào một cái. Vừa thở vừa vỗ nhẹ vào ngực.
- Nội à, nội ở nhà, con đi đón Tử Hi về.
Dương Tử Mi khẽ ôm vai nội mình, nói.
- Ờ, tụi con cũng đừng đi lung tung nữa. Cha mẹ con sắp về rồi, gần đến giờ ăn cơm rồi.
Bà nội cô không quên nhắc nhở.
Đoạn, Dương Tử Mi vào phòng lấy viên phỉ thúy Đế Vương ra, niệm chú và dùng tay vẽ bùa lên không trung. Tiếp đến cô ếm thêm bùa Ngũ Quỷ Truy Hồn lên viên phỉ thúy đó.
Phỉ thúy Đế Vương vốn hòa cùng nguyên khí của cô nên dù có ở đâu cô cũng cảm nhận được sự tồn tại của nó. Chỉ cần đối phương chạm vào nó là bùa chú lập tức sẽ có tác dụng. Nếu thời gian ngắn thì sẽ sinh ra ảo giác, như bị ngũ quỷ truy đổi. Người nhát gan sẽ bị dọa đến phát khiếp, tinh thần cũng sẽ trở nên bấn loạn.
“Dám đụng vào em gái tôi sao? Về chầu ông bà hết đi!”
Mắt Dương Tử Mi tối lại. Nhưng khi ra khỏi phòng, cô lại mỉm cười vui vẻ như không có gì và vẫy tay chào nội mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.