Mọi người nhìn ông ta bằng ánh mắt khinh bỉ!
- Ông chủ Cao à, lúc nãy tôi và ông đã mua bán, thanh toán xong xuôi hết rồi. Giờ đống đá vụn này đã thuộc về tôi chứ không phải của ông nữa. Mọi người ở đây đều có thể làm chứng.
Dương Tử Mi phản bác lại.
- Cô biết rõ là trong đó có phỉ thúy nên mới lừa tôi bán nó cho cô với giá hai ngàn, sau đó một mình cô độc chiếm nó.
Cao Hữu Tài bắt đầu lớn tiếng nói, vẻ không cam tâm.
- Tôi biết rõ trong đây có phỉ thúy sao? Tôi dựa vào đâu để biết chứ? Nếu tôi biết đi nữa thì ông làm gì được tôi? Lúc nãy tôi có dùng thủ đoạn hạ lưu nào để ép ông bán đống đá vụn này cho tôi không?
Dương Tử Mi cười nhạt nói.
-...
Cao Hữu Tài nhất thời nghẹn lời, không cãi lại được. Ông cảm thấy rất đáng nghi nhưng lại không biết đáng nghi chỗ nào.
Đám đông lại tiếp tục xầm xì bàn tán.
Dương Tử Mi không thèm để ý gì đến Cao Hữu Tài nữa mà tiếp tục mài viên phỉ thúy đen kia ra. Viên phỉ thúy đen kia cũng chỉ to bằng nắm tay của một đứa trẻ sơ sinh. Sau khi được rửa sạch sẽ thì mới thấy màu đen thẫm của nó rất đẹp, một màu đen trong suốt hoàn hảo khiến ai cũng xiêu lòng.
Cô vui mừng khôn xiết. Cô nhớ có lần đã đọc được một quyển sách cổ, quyển sách đó nói phỉ thúy đen có tác dụng trừ tà hóa sát rất cao, có thể giúp tránh và hóa giải tác động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-nang-trong-sinh-thieu-nu-boi-toan-thien-tai/1377838/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.