🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
- Tử Mi, đồng tiền này em bán cho tôi giá một triệu được không?
Đôi tay thon dài của Tống Huyền nhẹ nhàng vuốt nhẹ lên thân của đồng tiền kia, cứ như là đang vuốt trên làn da trơn mượt của người yêu mình vậy, vô cùng nhẹ nhàng và dịu dàng.
Một triệu ư?
Dương Tử Mi kinh ngạc tột độ.
Cô biết đó là một đồng tiền có giá trị, nhưng lại không ngờ rằng nó lại cao giá đến như vậy.
- Thầy Tống à, đồng tiền này rốt cuộc có lai lịch ra sao? Còn Nhất Đao Bình Ngũ Thiên ý là gì ạ?
- Cuối thời Tây Hán, Vương Mãng, một người ngoại tộc của triều đình Tây Hán đã lập ra nhà Tân, nhà Tân này chỉ tồn tại trong một thời gian ngắn sau khi nhà Hán khôi phục lại chính quyền. Năm Cư Nhiếp thứ hai (Năm thứ 7 Công Nguyên),Vương Mãng đã tiến hành cải cách chế độ tiền tệ và cho phát hành một loại tiền mới với tên gọi là Nhất Đao Bình Ngũ Thiên với ý là một đồng tiền này tương đương với năm ngàn. Nhất Đao Bình Ngũ Thiên này có gồm hai phần là đầu và thân, hình dạng như một lưỡi đao và được đúc bằng đồng. Đầu tròn của nó giống như các đồng tiền tròn lỗ vuông khác và có khắc hai chữ Nhất Đao chìm trên, dưới lỗ vuông kia. Hai chữ Nhất Đao này được khắc bằng vàng thiệt, vô cùng tinh tế. Thông thường một đồng tiền như vậy có chiều dài 7.3 cm, nặng 20-40 gam và có độ dày mỏng khác nhau. Phần thân của nó có ba chữ Bình Ngũ Thiên. Nhất Đao Bình Ngũ Thiên là loại tiền đồng mà nước ta dùng đầu tiên và cũng là loại tiền đồng duy nhất dùng vàng thật để khắc chữ lên thế nên mọi người thường gọi nó bằng cái tên Đao Mạ Vàng. Do nó được đúc bằng công nghệ hết sức tinh tế, hình dáng đặc biệt, lại vô cùng quý hiếm nên nó là đối tượng rất được những người sưu tập tiền cổ yêu thích, đồng thời cũng là thứ mà anh rất thích, đặc biệt là lại được mua từ tay của em.
Tống Huyền nói xong liền ngước lên nhìn Dương Tử Mi bằng ánh mắt nóng bỏng và dạt dào tình cảm.
- Vậy câu thơ lúc nãy thầy đọc, món quà trong câu thơ đó là chỉ Đao Mạ Vàng này hay sao?
Dương Tử Mi tránh né ánh mắt như thiêu như đốt kia của Tống Huyền, hiếu kỳ hỏi.
Tống Huyền gật đầu nói:
- Đó là một câu thơ trong bài thơ do nhà văn, nhà khoa học Trương Hoành thời Đông Hán viết. Thời Đông Hán, mọi người không dùng Đao Mạ Vàng nữa, nhưng nó vẫn tồn tại như một di vật văn hóa cả các thời kỳ lịch sử trước, đồng thời cũng là một món quà hết sức quý giá mà những người yêu nhau dành tặng nhau.
Dương Tử Mi không ngờ là một đồng tiền đơn giản như vậy lại có thể là món quà lãng mạn để các cặp tình nhân dành tặng cho nhau.
Hiện tại, loại tiền đồng này lại giá trị như vậy, nếu ai đó đem nó tặng cho người yêu của mình thì đó không những là một chuyện vô cùng lãng mạn mà còn là một hành động vung tiền qua cửa sổ nữa. Món quà quý giá như vậy chắc chắn cô gái nào cũng thích.
- Tử Mi, có thể bán cho anh không?
Tống Huyền hỏi Dương Tử Mi bằng giọng hết sức kỳ vọng.
Thấy Đao Mạ Vàng kia tỏa ra luồng khí màu trắng rất thuần khiết, Dương Tử Mi biết nó là một loại minh khí được nuôi dưỡng trong một vùng đất tốt lành, may mắn và có tác dụng hộ thân, trừ tà ma rất mạnh mẽ. Đây cũng chính là giá trị mà không tiền bạc nào có thể mua được.
Hơn nữa, đồng tiền này lại mang một ý nghĩa đặc biệt như thế.
Tống Huyền là một người tốt, là người đàn ông mà kiếp trước cô mơ được cưới làm chồng. Nhưng, ở kiếp này, cô chỉ có ấn tượng tốt với anh mà thôi, anh hoàn toàn không phải là đối tượng mà cô dành tặng Đao Mạ Vàng.
Thế nên, Dương Tử Mi không muốn bán đồng tiền đó. Dù có trả bao nhiêu tiền cô cũng không bán. Cô làm thế một phần cũng vì sợ Tống Huyền hiểu lầm tình cảm của cô và có thể chính vì sự hiểu lầm đó mà lỡ mất nhân duyên cả đời của anh.
- Thầy Tống à, thật ngại quá, đồng tiền này em không muốn bán, em muốn giữ nó lại để tặng cho người mà em muốn tặng thôi.
Dương Tử Mi thẳng thắn từ chối khiến Tống Huyền hiểu ra rằng tình cảm mà cô dành cho anh không phải là tình yêu giữa nam và nữ.
Nghe Dương Tử Mi nói xong, tim của Tống Huyền như có gì đó đang cấu xé, cảm giác đó không đau lắm nhưng lại vô cùng khó chịu.
Nhìn gương mặt xinh xắn và trắng như sứ của Dương Tử Mi trước mặt mình, Tống Huyền chỉ biết âm thầm gặm nhấm nỗi đau. Anh hận mình sinh ra quá sớm nên ngay cả dũng khí để theo đuổi cô anh cũng không có.
Vốn anh muốn mua lại đồng tiền kia để có thể mang theo bên mình, xem như là để an ủi cho nỗi khổ tương tư của mình. Nhưng không ngờ, ngay cả cơ hội như vậy cô cũng không cho, cô lại từ chối tình cảm của anh một cách rất thẳng thắn.
Tuy biết kết quả sẽ như vậy nhưng anh vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng, Tống Huyền càng sợ tình cảm của mình sẽ khiến Dương Tử Mi không dám tiếp cận anh.
Xem ra, anh cần phải làm gì đó khiến cô cảm thấy yên tâm hơn khi tiếp xúc với mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.