Dương Tử Mi thấy được sự tiếc rẻ của Tống Huyền, đồng thời cũng thấy được lòng tham của Mẫn Ngọc Lâm đối với chiếc vòng hoa của mình. 
Cô không ngờ rằng, chơi đồ cổ lại có lời nhiều như thế, thậm chí cô cảm giác chơi đồ cổ kiếm tiền còn nhanh hơn cướp ngân hàng nữa. Hơn nữa còn là một giao dịch hợp pháp đàng hoàng. 
Lúc trước, Dương Tử Mi muốn đầu tư vào đất đai. Nhưng giờ, nếu đầu tư vào đất thì lợi nhuận cũng chỉ gấp một trăm lần giá vốn, hơn nữa còn phải chờ chính sách này nọ. Nếu vậy, chi bằng mở một tiệm đồ cổ, cho cha cô làm chủ tiệm, vậy thì cả nhà cô chắc chắn không cần lo lắng vấn đề sinh kế hàng ngày nữa rồi. 
Chiếc vòng hoa kia lại có ý nghĩa thời đại quan trọng như vậy, vậy thì bốn trăm ngàn cũng không đáng là bao. Nghĩ vậy nên Dương Tử Mi liền nói với Mẫn Ngọc Lâm: 
- Năm trăm ngàn, nếu ông muốn mua thì con bán cho ông, còn không thì con tạm gửi nó lại Mặc Hiên để bảo quản. 
Nghe xong, chân mày của Mẫn Ngọc Lâm giật nhẹ, còn những người xung quanh thì trố mắt há miệng nhìn Dương Tử Mi như nhìn người ngoài hành tinh. Họ cảm thấy cô bé này quả nhiên mạnh miệng thật. 
Nhưng quan trọng hơn là, họ không ngờ một cô bé chỉ mới năm tuổi như thế mà đã có nhận thức rất rõ ràng về tiền bạc. Con cái của họ bằng tuổi Dương Tử Mi còn chưa biết tiền là như thế nào nữa, ngay cả đồ còn không biết mua nữa là. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-nang-trong-sinh-thieu-nu-boi-toan-thien-tai/1377762/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.