Có lẽ, anh ta đang coi mình như cái gối ôm nên mới thế! 
Trời ơi, sao mà anh ta biết được mình có tâm hồn của môt cô gái hai mươi tám tuổi được chứ? 
Keng keng! 
Chiếc đồng hồ treo tường phong cách Châu Âu vang lên hai tiếng. 
Dương Tử Mi ngước đầu lên nhìn. 
Hai giờ! 
Cô lại nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt thấy ánh đèn bên ngoài lọt vào, chẳng lẽ bây giờ không phải là hai giờ chiều mà là hai giờ sáng sao? 
Cả ngày không về nhà, cả nhà nhất định là đang lo lắng lắm đây. 
- Buông tôi ra, tôi muốn về nhà! 
Cô cố dùng sức đẩy chàng thiếu niên kia ra. 
- Em có nhà sao? 
Thiếu niên nhìn cô hỏi. 
- Sao tôi không có nhà cho được chứ? Chẳng lẽ tôi là Tôn Ngộ Không chui từ trong đá ra à? 
Dương Tử Mi vừa giận vừa buồn cười đáp. 
- Anh tưởng em không có nhà nên còn đang định dẫn em đi đấy. 
Thiếu niên áy náy nói. 
Dương Tử Mi lúc này mới sợ hãi hỏi: 
- Đây là đâu? 
- Khách sạn Quân Duyệt ở thành phố A. 
Dương Tử Mi nghe xong mới thở phào một cái, cũng may là vẫn còn ở thành phố A, trung tâm của thành phố A cũng chỉ cách thôn cô ở hơn mười cây số, chỉ cần ngồi xe hai mươi phút là đến. 
Chỉ là, hiện đang là nửa đêm về sáng, sao mà ngồi xe được chứ. 
Ở nhà chắc đang cuống cuồng lên núi tìm cô chăng? 
Nghĩ đến đây, cô vô cùng lo lắng, lòng dạ rối bời, cô trách móc: 
- Cũng tại anh hết, sao lại đưa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-nang-trong-sinh-thieu-nu-boi-toan-thien-tai/1377746/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.