Ông Lúy chỉ thỏa thuận với ông Bình là giúp áp giả chuyến hàng này từ Thanh Hóa rồi đi ngược trở về chứ không phải giống những người khác phải áp giải về tận nhà.
Tuy là phải trả nhiều gấp đôi tiền so với người khác cùng với quãng đường hộ tống ngắn hơn nhưng khi chia ra thì ông Bình vẫn bồi hồi hối tiếc không thôi , 10 xâu tiền tất nhiên là nhiều nhưng so với công lao ông Lúy giúp áp giải hai chuyến hàng cả ngàn lạng bạc thì chả thấm vào đâu cả nên khi tách ra thì ông Bình tiếc lắm.
Như đã nói thì giao thông liên lạc thời này chả ra gì , hai người bạn ở khác huyện còn không biết có gặp lại không thì ông Bình với ông Lúy lần này chia tay không biết bao giờ mới hội ngộ, chưa kể ông Lúy nốt lần này cũng không định đi áp tiêu nữa nên cơ hội gặp mặt càng xa rời làm hai người bùi ngùi mãi mới chia ra .
Ông Lúy thờ dài nhìn theo đoàn xe dần đi xa rồi nói với hai thằng học trò .
_ Đi thôi .
Nói xong thì quay người đi vào thành phủ định mua ít quà rồi về .
Thành phủ khác với huyện , tuy là phủ Thiệu Thiên không nằm trong vùng chiến loạn như nó vẫn được xây thành cao gần 4m bên ngoài ,khác với phủ Lâm An đến Trà Lân đấy là trên thành không có súng thần công cùng binh lính trên tay cũng chỉ cầm gươm giáo mà không phải là súng , triều đình còn không giàu đến mức mỗi tòa thành đều trang bị được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-mot-lan-ve-thoi-trinh-nguyen-phan-tranh/1184661/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.