Sau đấy ông Lúy đưa Quang Anh về chỗ cắm trại, mọi người đi cùng trở về lập tức kể cho nhau nghe câu chuyện về gia đình ăn thịt người bị quảy ám lúc nãy.
Người thời này rất sợ hãi quỷ thần nên họ vừa nói vừa thỉnh thoảng nhìn trộm Quang Anh , ai cũng thấy tội nghiệp thằng bé , có người còn đến an ủi nó mấy câu dù sao đổi ai rơi vào hoàn cảnh suýt bị ăn như vậy cũng bị sợ hãi .
Quang Anh không tham gia bàn tán cùng mọi người , hắn chỉ yên lặng cầm bộ quần áo sau đấy tìm một cái giếng để gột rửa hết máu me trên người .
Ban đêm khi mà mọi người đều đã ngủ , Quang Anh nằm trong lều vải chằn trọc mãi không ngủ được , trong đầu hắn cứ nghĩ về khuôn mặt của No .
Sợ mọi người trong lều bị mất ngủ nên hắn nhẹ nhàng đi ra ngoài .
Đặt mông ngồi cạnh đống lửa trại đang cháy tàn gần đấy , hắn đưa tay vứt vào vài cây củi rồi ngồi ngẩn người .
Khục ! Khục .
Vài tiếng ho khan làm hắn quay người ra phía sau , là tiếng ho của ông Lúy , ông thầy không biết đi đến sau hắn từ lúc nào , mấy tháng qua bệnh tình của ông Lúy ngày một nặng thêm , ho khan cũng càng nhiều , cơ thể nhìn từ ngoài quần áo không có nhiều thay đổi nhưng trên đầu đã lấm tấm vài sợi tóc bạc , khóe mắt cũng thêm vài nếp nhăn.
Ông Lúy che miệng ngồi xuống bên cạnh hắn .
_ Sao không ngủ mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-mot-lan-ve-thoi-trinh-nguyen-phan-tranh/1184653/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.