Nhưng nói trách trời thương dân vậy thôi chứ thời này lo được cho bản thân đã may lắm rồi .
Nhưng cũng nhờ ông Lúy mà mấy năm nay cuộc sống của hắn với thằng Sứt êm ấm không ít , mùa đông năm ngoài ông Lúy còn tài chợ cho hai đứa một bộ chăn mền chống rét .
Có điều là ,ông Lúy được cái sống sung sướng vậy ròi nhưng vẫn không chịu ngồi yên , cứ thỉnh thoảng lại múa đao vần thương hoặc dắt hắn lên rừng săn thú .Nói theo kiểu ông thầy là khổ mãi nó quen rồi , bây giờ sướng quá phải tìm việc khác làm không thôi không chịu nổi .
Nhất là những tháng đầu xuân ra tết, mấy tháng đấy động vật trong rừng ngủ đông dậy đi ra phá ruộng , ông Lúy tuần nào cũng cầm cung săn được được con mồi .
Hắn nhớ đầu năm ông Lúy còn săn lợn rừng về nhiều đến nỗi bọn hắn ăn nhòe mồm , hầu như tuần nào cũng săn được , ăn không hết thì cho tá điền hoặc hàng xóm.
Nói thì nghe có vẻ là sắn bắn bọn này cũng đơn giản đấy , nhưng không phải ai cũng có cung với tài bắn cung như ông Lúy , lợn rừng là loài phân bố rất rộng , hay phá hoa màu trong ruộng nên người ta rất ghét, nhưng mà ngại cái là bọn này nó to xác quá , con đực toàn từ 80-100kg , trên miệng còn có 4 cái răng nanh sắc nhọn .
Nhiều khi phát hiện cũng chỉ giám hô to đuổi đi thôi ,chứ đuổi đánh rát quá thì nó quay lại húc cho phát hỏng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-mot-lan-ve-thoi-trinh-nguyen-phan-tranh/1184631/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.