Trâu chạy đến dỡ ông Lúy dựa vào một gốc cây , cả hai lúc này người đều đầy máy me nên cũng chẳng ngại ngùng gì cả .
_ Thầy ngồi dựa vào đây!!
Hắn cởi áo ông Lúy định xem xét vết thương, vết thương dài gần 4cm , đã cắt phải cơ tay trước , máu chảy rất nhiều .
Hắn để ý nét mặt ông thầy đang cắn răng chịu đựng , biết phải cầm máu ngay , Hắn nhìn thấy có mấy gốc cây tía tô thì chạy ra vặt lấy lá , cũng không quan tâm vệ sinh hay không mà cho vào mồm nhai nát ra đắp lên vết thương của ông Lúy , lại xé một mảnh vải hơi sạch băng bó vào.
Quả nhiên đợi một lúc thì máu ngừng chảy , chỉ cần không vận động mạnh làm vết thương vỡ ra thì không việc gì.
Ông Lúy suốt từ đầu đến cuối đều ngồi nhìn , đợi hắn làm xong rồi mới nói .
_ Không ngờ mày còn biết cả y thuật nữa đấy.
Trâu xua tay .
_ Ôi dào !!Y thuật gì đâu thầy , mấy bài thuốc cầm máu dân gian ấy mà !!
Hắn còn quan tâm hỏi thêm.
_ Có đau lắm không thầy ??
Ông Lúy lắc đầu.
_ Không đau , mấy cái vết thương nhỏ này có nhằm nhò gì , tao đi lính 20 năm , dăm ba vết đứt tay này như cơm bữa !!
Trau nghe thế thì bĩu môi.
_ Thầy lại cứ sĩ diện, bị nó chém cho phát to thế mà bảo không đau .
Ông Lúy thấy hắn không tin còn bảo bản thân sĩ diện thì ngồi thẳng người dậy .
_
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-mot-lan-ve-thoi-trinh-nguyen-phan-tranh/1184623/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.