Thái tử và thái tử phi xuất cung đến thăm phủ quốc sư, nghe như một chuyện vô cùng vinh hạnh nhưng kỳ lạ là phủ quốc sư không hề có động tĩnh gì chuẩn bị. Không treo đèn lồng, không trải thảm đỏ, không làm gì cả, vẫn yên tĩnh trầm mặc như mọi ngày.
Khi xa giá dừng trước cổng phủ, Trình Sở Y toan xuống nhưng bị Khương Mặc Hiên kéo ngược tay áo ra sau giành xuống trước. Trình Sở Y nhăn mặt nghĩ thầm: “Trẻ con đến thế là cùng.”
Tư Đồ quản gia dẫn theo một đám người hầu bước ra tiếp đón Trình Sở Y và Khương Mặc Hiên, sau đó dẫn bọn họ vào đại sảnh dùng trà. Khương Mặc Hiên nhìn quanh không thấy Hi Hoài nên hỏi: “Quốc sư đâu rồi?”
Tư Đồ quản gia kính cẩn nói: “Bẩm thái tử điện hạ, quốc sư bận việc đã ra ngoài, một canh giờ nữa mới hồi phủ.”
Khương Mặc Hiên đang gạt nắp trà cũng phải đóng lại cái cạch vì tức giận: “Ngươi đùa với bản thái tử sao? Bắt bản thái tử phải ở đây chờ y?”
Trình Sở Y chen ngang đỡ lời cho Tư Đồ quản gia: “Nghĩa phụ của ta chính là luôn bận rộn như vậy vì nước vì dân. Thái tử đức độ khoan hồng xin hãy bỏ qua.”
Khương Mặc Hiên hậm hực: “Bản thái tử sớm đã cho người thông báo với y từ hôm qua. Liệu có chuyện gì còn quan trọng hơn chuyện tiếp đón bản thái tử?”
Tư Đồ quản gia nói: “Xin thái tử thứ lỗi. Việc trùng tu miếu thờ Ma Tổ ngoài kinh thành là do hoàng thượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-menh-tran-menh/2614424/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.