Trình Sở Y vừa ngủ dậy, đẩy cửa phòng hít thở không khí ngày mới thì Sấu Tử cầm một giỏ sơn trà hớn hở chạy đến báo với hắn: “Thái tử phi, người lại có lộc ăn rồi.”
“Nghĩa phụ lại mang đến sao?” Trình Sở Y cười hỏi.
Sấu Tử lắc nguây nguẩy: “Lần này thì không phải quốc sư. Thái tử sai người mang đến đấy.”
Trình Sở Y nhìn giỏ sơn trà, thực lòng hắn rất muốn ăn nhưng vừa nghe Khương Mặc Hiên mang đến liền mất hứng: “Cho ngươi hết đấy.”
“Thái tử phi sao vậy? Kể ra lần này thái tử có cải thiện hơn rồi, tặng thứ ăn được giá trị hơn đống quà đẹp mà không ăn được trước kia. Ta còn nghe nói gần đây thái tử không thị tẩm ai cả.”
Trình Sở Y chớp mắt: “Những người khác không ý kiến gì sao?”
“Cũng không có động tĩnh gì đáng kể. Trắc phi kia nếu không chơi thả diều thì lại đi cưỡi ngựa. Hai thị thiếp cứ đóng kín cửa suốt, chắc là đang nghĩ cách tìm lại sự sủng ái của thái tử, hoặc vì bọn họ không còn ai chống lưng cho nên tự biết thân biết phận.”
Buổi chiều, Khương Mặc Hiên đến dùng bữa cùng Trình Sở Y, dùng xong mới nói: “Ngày mai ngươi theo ta xuất cung vài ngày.”
Trình Sở Y chưng hửng: “Có chuyện gì sao?”
“Phụ hoàng phái ta và quốc sư đi phân phát lương thực cho dân nghèo ở phía Đông kinh thành. Việc này không thể nào xong nhanh được, ta đã xin phụ hoàng tạm thời lưu lại phủ quốc sư. Nói thế nào thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-menh-tran-menh/2614392/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.