Trình Sở Y lơ đãng ngắm mây trôi, nhớ lại lời Khương Mặc Hiên từng nói: “Sở Y, ta hy vọng nếu một ngày nào đó ngươi chết, cũng sẽ là chết bên cạnh ta, một đời bên cạnh ta.”
“Thật sự sẽ là một đời sao?” Hắn rối bời tự hỏi, sau đó nằm dài ra bàn, trong lòng cũng không biết mình mong muốn đáp án ra sao.
Sấu Tử đi chơi với đám thị vệ về tới, thấy hắn thiếu sức sống như vậy thì nhanh chân chạy lại nói: “Thái tử phi, người chán lắm hả?”
Trình Sở Y vẫn nằm dài không gượng dậy đáp: “Không chán, chỉ là đầu óc hơi mông lung. Có quá nhiều việc phải suy nghĩ.”
“Người nói ra đi, ta sẽ suy nghĩ phụ.”
“Chuyện này ngươi không giúp nổi ta.”
Hôm qua Khương Mặc Hiên lại muốn thân mật. Trình Sở Y viện cớ thân thể còn đau từ chối y. Y nể tình nhân nhượng bỏ qua. Có điều, cái cớ này không thể xài hoài được. Hắn cũng không muốn huênh hoang làm cao với y hay gì khác, dù sao thân mật cũng đã thân mật rồi. Chỉ là, tâm lý của hắn vẫn chưa chuẩn bị đủ, mỗi lần nghĩ đến chuyện đó cứ thấy rùng mình, không chấp nhận nổi.
Trình Sở Y sực nhớ một chuyện hỏi: “Lần trước bảo ngươi ném bỏ hết mấy lọ thuốc ta pha chế, ngươi đã làm chưa?”
Sấu Tử gật mạnh: “Ta lựa một khúc sông vắng vẻ trong cung ném xuống toàn bộ rồi. Ta nghe được chuyện này không biết xác thực không. Đám thị vệ nói thái tử hình như sắp đi luyện binh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-menh-tran-menh/2614389/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.