Trình Sở Y ngủ một giấc dậy thấy khắp người hơi uể oải. Hắn nhìn quanh, bản thân đang nằm trên giường, không biết chính mình đã trở về quân doanh lúc nào? Trời bên ngoài đã sáng rồi. Ánh nắng hắt lên mái lều trong vắt yên ả.
Khương Mặc Hiên bỗng từ bên ngoài vén lều vào, thấy hắn ngồi dậy cũng không nói lời nào. Mày kiếm dày đặc hàn khí âm u. Trình Sở Y không biết lại đắc tội gì y, nhớ tới Khương Hạo Giai nên hỏi: “Thái tử, vương gia hiện giờ sao rồi?”
“Ngươi hỏi hoàng thúc của ta làm gì?” Khương Mặc Hiên đay nghiến nhìn hắn.
Hắn biện minh: “Vương gia vì bảo vệ ta nên mới trúng tên độc. Ta không được quyền hỏi tới sao?”
Khương Mặc Hiên nhếch môi: “Hay cho câu bảo vệ ngươi? Ta chẳng phải bảo ngươi ở yên trong quân doanh sao?”
“Vương gia chỉ tốt bụng rủ ta đi dạo thôi, không ngờ lại có người đến ám sát bọn ta. Không đúng!” Trình Sở Y nhớ lại cử chỉ của đám tộc dân đó trước lúc xông đến. “Hình như là ám sát ta. Nhưng ta lại không quen biết bọn họ.”
“Đó là tàn dư của bộ tộc Thiềm Cử. Bọn chúng vô cùng thông thuộc địa hình, chỉ mới bắt được vài người, số còn lại đã chạy mất hút vào rừng núi.”
Trình Sở Y liền hiểu ra. Khương Mặc Hiên diệt tộc bọn họ, bọn họ muốn báo thù y nhưng không có cơ hội, dù sao mỗi lần Khương Mặc Hiên ra ngoài đều có rất nhiều người theo hộ tống, vì vậy liền tìm thái tử phi như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-menh-tran-menh/2614386/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.