Lăng Bách vốn nhìn không thuận mắt Trình Sở Y, cho nên dù Trình Sở Y có đến ông cũng xem như không thấy, vẫn an nhiên nhắm mắt ngồi xếp bằng trên giường đá. Trình Sở Y cho Chúc Bình và sai nha lui hết, hướng Lăng Bách ở bên kia thanh chắn phòng giam nói: “Ta muốn hỏi ngài về chuyện của Thông Thiên Đài.”
“Không lời để nói.” Lăng Bách dùng bốn chữ đáp gọn.
“Ta biết ngài không phải nội gián của vương gia.”
Nghĩa phụ khi còn sống một lòng vun đắp cho hắn và Khương Mặc Hiên, đương nhiên người nghĩa phụ tin tưởng sẽ không bán đứng Khương Mặc Hiên mà đi theo Khương Hạo Giai được.
Trình Sở Y nói tiếp: “Ta không hỏi vì hoàng thượng bảo ta đến. Ta hỏi vì nghĩa phụ muốn ta đến.”
Lăng Bách cả đời ngưỡng mộ nhất là Hi Hoài, nghe vậy liền mở mắt ra: “Ngươi muốn biết gì?”
“Máu của hoàng thượng là do ngài lấy đi?”
“Đúng.”
“Lấy đưa ai?”
“Thiếu trang chủ của Tàng Kiếm sơn trang Hạc Thương.”
“Những chuyện này đều do nghĩa phụ bảo ngài làm?”
“Không sai. Nếu không phải là y, người khác có cho ta bạc vàng vạn lượng ta cũng không làm.”
“Nghĩa phụ quen biết được bằng hữu như ngài thật sự chết cũng không hối tiếc.”
Lăng Bách siết tay lại đấm xuống giường đá. Dây xích quanh tay ông kêu leng keng lạnh lẽo. Ông thở dài nói: “Chết không hối tiếc thì cũng là chết. Ta đã bảo y đừng nên can dự quá sâu vào vận mệnh người khác, y lại không nghe ta. Tuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-menh-tran-menh/2614355/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.