Hôm nay Giang Kha đặc biệt rất kiên nhẫn, Phó Nghị nhớ lần đầu hai người gặp nhau ở quán bar, đối phương cứ thế xông vào, nổi giận đùng như sư tử con, bây giờ nghĩ lại cảm thấy rất đáng yêu.
"Lão tao hóa, nghĩ cái gì mà cười vui vẻ thế?" Giang Kha từ phía sau ôm lấy hắn, tay đặt tại eo nhỏ, môi nhẹ nhàng mơn trớn bên mặt, cười đắc ý.
"Tôi đang nhớ tới... bộ dáng tức giận của cậu." Phó Nghị nhìn đèn điện ngoài cửa sổ, rũ mắt nhẹ giọng nói.
"Ô? Tôi tức giận thì như thế nào?"
"Chính là... Ân..."
Bầu không khí ám muội lại lãng mạn này quá mỹ diệu, khiến tim Phó Nghị đập nhanh hơn, lỗ tai nóng lên. Nhưng lại nghiêng về phía Giang Kha đang định ngậm lấy vành tai mình, đầu lưỡi luồn vào trong liếm láp ướt nhẹp, cỗ ngứa ngáy dọc theo hai má chạy thẳng xuống tận mũi chân, cả người mềm nhũn cả ra.
"Là sao nào?" Giang Kha một bên nắm tay, một bên thuận theo xương quai xanh nam nhân chậm rãi trượt xuống, xoa xoa lồng ngực cường tráng rắn chắc, ngón tay vuốt qua núm vú nhô ra. Y hiểu rõ thân thể Phó Nghị trong lòng bàn tay, biết phải làm sao sờ cho nam nhân cả người ngứa phát lãng, mà vẫn có thể còn chút ý thức ngoan ngoãn trả lời vấn đề của mình.
"Ưm, chính là... Có hơi đáng sợ... A..."
Giang Kha dùng sức bấm một bên đầu vú, Phó Nghị lập tức phát ra một tiếng rên rỉ thỏa mãn, híp mắt mơ hồ.
"Tôi rất đáng sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-loai/3195377/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.