Lão tao hóa, đừng quên hôm nay cùng tôi đi bơi đấy.
Phó Nghị ngồi trên ghế tổng tài, nhìn tin nhắn tới mà nhức đầu không thôi.
Hắn đến tận bây giờ có thể nói là lần đầu tiên ngắm cảnh bể bơi.
Hồi đó trong lớp hắn là nam sinh cao hơn mặt biển, vóc người trưởng thành hơn bạn bè cùng lứa, huống chi da dẻ màu đồng cổ người Âu Mỹ cực hâm mộ, nhìn sao cũng thấy hòa hợp với cát trắng biển rộng nắng chói chang.
Nhưng hắn thật sự không-biết-bơi.
Phó Nghị nhớ mẹ hắn từng nói khi còn bé không cẩn thận ngã xuống nước, suýt chút chết đuối, cho nên sinh ra cảm giác sợ hãi đối với bơi lội.
Hắn đã từng nỗ lực thử quay người, nhưng một khắc tiến vào nước xong, thính giác mơ hồ dần, áp lực nước cưỡng bức hắn cảm giác mỗi giây đều hít thở không thông, vội vã thoát thân há miệng thở dốc, sau đó hai chân nhũn ra bò lên bờ.
"Cmn chú thật sự không biết bơi?" Giang Kha đứng bên xe thể thao, chống hông căm tức hắn, hiển nhiên đã cho lời từ chối lần trước của hắn là đùa giỡn.
Phó Nghị không dám nhìn đối phương, ngoan ngoãn gật đầu thừa nhận, "Tôi thật sự... rất sợ bơi lội."
"Màu da này mà còn nói với tiểu gia là sợ bơi lội?" Giang Kha quan sát cơ ngực hắn, vẫn không thể tin được.
"Thật mà, cậu nghe tôi nói đã..."
Bơi lội là môn bắt buộc cấp 3, Phó Nghị không muốn trở thành trò cười cho bạn học, kiếm cớ bỏ học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-loai/3195348/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.