Giang Kha từ trên không trung rơi xuống thẳng tắp, xuống mấy lần rất nhanh đã trở lại, nhận lấy bao trong tay Phó Nghị, khóe miệng cười rõ tươi.
"Không ngờ nha lão tao hóa, nhìn thế mà lại dọa đám ngu ngốc kia chạy hết a."
"Tôi cũng đâu thể đứng nhìn cậu đánh lộn với người ta."
"Tôi đâu dễ động thủ vậy."
"Lần trước chẳng đánh người ta vào cục cảnh sát rồi đó thôi?"
"Ai kêu tên ngu ngốc mắng tiểu gia là nương nương khang." Giang Kha bĩu môi, "Đáng đời."
"Chứ không phải tại cậu..." Phó Nghị theo bản năng mở miệng, nhưng ngay lúc đó ngừng lại, hắn cũng không muốn kích động Giang Kha làm gì.
"Tôi làm sao, nói." Đối phương nắm cằm cưỡng bách hắn nhìn thẳng chính mình.
"Cậu rất đẹp, thật sự đẹp." Phó Nghị lựa chọn chân thành khích lệ, "Nhiều người đẹp theo kiểu trung tính, cho nên hiểu lầm cũng là khó tránh khỏi."
Giang Kha theo dõi biểu tình vội vã luống cuống của hắn vài giây, sau đó buông tay đáp, "Khi còn bé chị tôi thích cho tôi mặc quần áo của mình, còn đi ra ngoài lắc lư, báo hại một đống người còn tưởng tôi là nữ thật."
"Này, thật ư?"
"Đại khái lúc đó khoảng ba, bốn tuổi, sau đó tôi lấy rượu đỏ đổ đầy tủ quần áo chị ấy, chị khóc hết một tối, từ đó không dám yêu cầu tôi làm trò nữa."
"... Đây rõ ràng là cậu làm ra trò đó chứ."
Giang Kha nhíu mày, "Đi thôi, chúng ta đi chơi tiếp."
"Chờ một chút, tôi muốn..." Phó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-loai/3195337/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.