"Cảm tạ hai vị đã ghé."
Phó Nghị ăn được 20 trái dâu tây liền tước vũ khí đầu hàng, Giang Kha cười đến không đứng lên nổi, còn chu đáo mà bảo nhân viên phục vụ gói lại túi lớn cho hắn. Nói chung giờ hắn chỉ muốn về nhà tắm xong nằm trên ghế salon đợi tiêu hóa thôi, cho nên ra khỏi nhà hàng liền đi tìm xe của mình.
Giang Kha kéo hắn lại nói: "Đi đâu."
"Tôi phải về nhà, công ty còn ít chuyện chưa xử lý." Tiếp xúc thân thể làm Phó Nghị cúc hoa căng thẳng.
"Gấp lắm sao?" Giang Kha nheo mắt lại nhìn hắn như mèo nhìn chuột vậy.
So với lão nhị của cậu còn gấp hơn, Phó Nghị nói thầm, ngoài miệng vẫn là: "Rất cấp bách, các nhiệm vụ của hạng mục hợp tác phải bố trí các phòng ban kịp tiến độ..."
"Tôi còn không vội chú vội cái gì."
"Không, không gì cả, vậy thì, đi dạo bờ sông đi."
Gió đêm man mát, bên bờ sông cũng ít người đi đường, Giang Kha lấy từ trong xe ra một cái ván trượt, chuẩn bị tới chỗ vắng người thì chơi.
"Giang Kha, vệ sĩ của cậu đâu hết rồi?" Phó Nghị tò mò hỏi.
"Phía sau."
Phó Nghị quay đầu nhìn đường phố dài tít tắm, nhìn hồi lâu cũng chẳng thấy bóng người nào quen, "Bọn họ trốn đi rồi à?"
"Trốn cái đầu chú ý, lừa chú thôi, đã sớm bảo chị tôi kéo đi rồi."
"Bọn họ không cần... bảo vệ cậu sao?"
"Có cái gì mà bảo vệ, chẳng qua ông già nhiều chuyện, sợ tôi vừa về Thượng Hải không quen, đi quán bar cũng phải gọi một đám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-loai/28792/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.